Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tôi nở một nụ cười thật tươi, xách hành lý đến một căn phòng trống sắp xếp. Cả đời , bố mẹ tôi từng gây ra như vậy, không ngờ mọi việc lại được cho qua một nhẹ nhàng như thế. Do , giờ phút , vô cùng lo lắng.

… sẽ không ra tay chúng ta chứ?” Mẹ tôi thấp thỏm không yên.

Tôi bảo bà cứ yên tâm. Không là trước khi đến đây rằng sẽ bán tôi lấy 500.000 sao? Tiền còn về tay, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bố tôi càng lo lắng hơn: “Hay là Tiểu Tuyết à, con tranh thủ lúc đêm chạy !” Dù sao thì không thể bị bán thật được.

Tôi nhướng mày: “Bố, bố nghĩ mấy cái trò vặt vãnh của có thể bán được con sao?”

Bố tôi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Vậy chúng ta còn ở đây làm gì? sớm .”

Thế sao được? Không trộm lấy, chỉ kẻ trộm nhòm ngó. Kẻ trộm đã trắng trợn đến mức rồi, nếu không đạt được ý muốn thì sau , sẽ có vô số rắc rối.

“Vậy con định làm gì?”

Tôi cười: “Không muốn dùng con đổi lấy tiền sính lễ sao? Con nhà bác Cả vẫn còn rảnh rỗi thôi.” tốt như vậy, đương nhiên tự giải quyết nội bộ mới hợp lý chứ.

Ngày hôm sau, có lẽ là đêm dài lắm mộng, có lẽ là nhà bác Cả đã bắt đầu kiêng dè tôi nên trời vừa hửng sáng, nhà trai đã đến. 

Người đến là hai mẹ con, người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ không được thông minh cho lắm, nhưng dáng người lại vạm vỡ, cao to, toàn thân là cơ bắp, mẹ của anh ta có đôi tam giác, khi bước vào sân, bà ta đã láo liên nhìn ngang ngó dọc.

bác Cả hạ giọng: “Con bé ở căn phòng cùng tầng một. Lát nữa, tôi sẽ dụ bố mẹ nó ra ngoài rồi bảo vào và khóa lại.”

“Làm thế thì có ổn không? Lỡ nó báo cảnh sát…”

bác Cả vẫy tay: “Cô cái gì? Đây là nhà tôi, ai chứng minh được?”

đừng có làm thật sự, cứ xé quần áo ra rồi ôm nó vào lòng, dù nó có báo cảnh sát thì có bằng chứng gì? Đến lúc , làm lên, nó chỉ còn gả cho con trai cô thôi!”

Đối phương suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cứ làm như cônói!”

Bàn bạc xong xuôi, bác Cả hét : “Lục Vân, chú Hai, ra làm việc !”

Cả nhà tôi đã dậy sớm rồi, chỉ chờ bà ta gọi nên bố mẹ tôi đáp lời và ra ngay lập tức. Trước khi ra , bố tôi còn dặn một câu: “Đừng có c.h.ế.t người, còn lại thì tùy.” Đùa à, người ta đã dùng hạ sách rồi, còn nhịn được sao? Người đất còn có giới hạn chịu đựng, nếu như nhà bác Cả còn không có điểm dừng thì bố không cần tình nghĩa nữa, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách!

Bố mẹ tôi vừa ra khỏi thì tôi quay đầu lên lầu, gõ phòng con nhà bác Cả. Chị ấy vẫn dậy, dụi mở trạng thái nhắm mở, mơ màng, đến cả nhìn người rõ, vừa mở miệng đã gọi: “Mẹ, mới mấy giờ á, tìm con làm gì?”

Tay tôi bổ một phát vào cổ chị ấy, người chị ấy lập tức mềm nhũn. Sau , tôi vác người xuống lầu, ném lên giường phòng rồi đắp chăn một cẩn thận. Xong xuôi mọi việc, tôi trèo qua sổ sau ra ngoài.

Sân khấu đã xong, ngồi chờ xem kịch thôi!

là một kẻ não tàn, mẹ hắn bảo làm gì thì hắn làm nấy: ngoan ngoãn chui vào phòng , khóa trái lại.

Mười phút sau, một cô thét chói tai vọng ra căn phòng ấy.

Bố mẹ tôi nghe thấy động tĩnh thì vội vàng chạy sân vào: “Em nghe thấy người thét chói tai.”

“C.h.ế.t rồi, Tiểu Tuyết còn dậy, có con bé xảy ra gì không?” Mẹ tôi vừa vừa định xông vào nhà.

bác Cả – đang đắc ý – lập tức chặn bà lại: “Vội cái gì? Ở nhà mình thì có thể xảy ra gì chứ, có khi chuột chui ra làm Phó Tuyết đấy thôi.”

Mẹ tôi sốt ruột đến nỗi vã mồ hôi trán: “Không thể nào, Tiểu Tuyết gan lắm, không dễ bị dọa đến mức đâu.” Đoạn, bà nhìn sang mẹ – người lạ mặt, hỏi vẻ nghi hoặc: “Không là vừa nãy có một người đàn ông sao? Anh ta đâu rồi?”

bác Cả và mẹ nhìn nhau nở nụ cười đầy ác ý. Hừ, nghe động tĩnh vừa rồi, không cần biết, chắc chắn đã thành công rồi. Cứ chặn bà ta thêm vài phút nữa thì gạo sống thành cơm chín!

Mẹ tôi sốt ruột đến mức giậm chân: “Bà : người đàn ông đâu rồi? Chẳng lẽ anh ta…” Càng càng , bà lập tức lại định xông vào.

bác Cả khăng khăng kéo lại, vừa kéo vừa khuyên: “Cô đừng vội, tôi lại hại cháu ruột của mình sao? Cái thằng là người thật thà, là đối tượng tôi đã chọn kĩ rồi mới sắp xếp cho Phó Tuyết đấy, mấy đứa trẻ nhà nhau vài câu thì có sao đâu? Cô đừng có vào làm hỏng !”

Mẹ tôi tức đỏ : “Bà bậy! Nhà ai con còn dậy đã đàn ông vào phòng? Còn kéo tôi nữa là tôi liều mạng các người!”

bác Cả bĩu môi, chẳng thèm tâm. Một người nhu nhược, có liều mạng thì làm được gì?

lúc giằng co, mấy thét chói tai vọng ra phòng một liên tiếp phòng xen lẫn khóc lóc, kêu gào.

“Mẹ ơi, cứu con!!” kêu được truyền ra một rõ ràng khiến bác Cả đang chặn người khựng lại. Giọng … sao nghe giống con mình vậy?

lúc bà ta đang nghi hoặc, tát tai vang dội lại vọng ra bên phòng .

Âm thanh giận dữ của vang lên: “Chính mẹ mày bảo tao vào! Mày còn không nghe lời thì tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương