Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hai người họ khoác nhau phòng.
Tôi cảm hài lòng và mãn nguyện, thế là vung giặt! Tuy tôi giặt chậm, nhưng xé thì nhanh ghê!
đến một tiếng sau, của hai căn phòng đều bị tôi xé thành giẻ rách, treo đầy cả sân.
Gió nhẹ thổi qua, cả sân đầy những mảnh vải vụn.
Tôi nhìn thành quả lao động này, gật trong hài lòng. Tôi tiện ném chiếc nội y mà mình đã “cất giữ” của vợ bác Cả qua tường, để nó rơi vào phòng ngủ nhà hàng xóm.
Giặt xong , tôi chui vào bếp: “ ơi, cơm xong ạ?”
tôi gật , món gà hầm nấm ra lò thơm nức! Tôi múc món hầm ấy đầy một chậu rồi dúi vào bố: “Hai người ra ngoài đi!”
Sau giục hai người ra khỏi nhà, tôi quay người , châm lửa bếp. Để bố tôi quê làm khổ sai, tôi sẽ đào mộ tổ nhà ông! Để tôi đi trăm dặm nhà nấu cơm, tôi sẽ sạch nhà ông!
Mùa hè, trời khô hanh nên tia lửa trong lò bếp bén vào củi là . Đến khói đen cuồn cuộn, lửa bùng lên khiến nửa làng bị kinh động, đến một đám hàng xóm xách xô chậu xông vào dập lửa, vợ bác Cả vẫn còn ung dung c.ắ.n hạt dưa.
nhả vỏ hạt dưa, ta lớn giọng hỏi: “Em dâu, cơm xong ?”
Ông thẳng ta mà mắng xối xả: “, , , biết ! Nhà rụi đến nơi rồi, không à?”
Vợ bác Cả run b.ắ.n cả người, tỉnh táo .
Đến nhìn căn bếp vốn nguyên vẹn đã thành đống đổ nát, ta lập tức nhảy dựng lên: “Phó Viễn Hà! Lục Vân! Tao bảo mày nấu một bữa cơm, ấy vậy mà mày dám phóng hỏa à?”
Lúc này, ba cha con – con tôi đã uống no say, ném chậu, lau mép rồi chen ra từ phía sau đám đông.
Tôi hỏi với vẻ đáng thương: “Dạ? Nấu xong từ lâu rồi mà, vợ bác Cả không vào bếp cơm ạ? Ôi chao, tại con, nhà bác nhiều quá, bố đi giúp con phơi đồ rồi… Bác gái à, bác nóng tính quá, một bữa cơm thôi mà, sao còn nhà vui thế?”
Sau nghe hết, nheo đôi mắt đầy nếp nhăn .
Là người trong một làng với nhau, ai mà chẳng biết chuyện vặt vãnh của nhà đối phương chứ?
Từ hơn hai mươi năm trước, ai biết nhà họ Phó thiên vị con Cả. Con Cả là báu vật trong nhà, con thứ hai là cỏ rác.
Thằng Cả nhà họ Phó ép thằng Hai đến mức không còn đường sống, tha hương cầu thực. Không ngờ hai mươi năm trôi qua, ngày tiên thằng Hai quê đã bị sai giặt , nấu cơm như người hầu.
Ồ đúng rồi. Sáng nay, còn người rằng gia đình thằng Hai nhà họ Phó kịp bước chân vào nhà đã bị lôi ra ruộng làm nông.
Ha ha, một lũ ngu đến tận óc! C.h.ế.t lười rồi!
Nhìn ngọn lửa lớn đã được dập tắt, tất cả còn một bãi hoang tàn, xua , bảo những người đến giúp đỡ giải tán.
Vợ bác Cả vội vàng muốn báo cảnh sát: “Chú Hai à, chắc chắn là nhà thằng Hai cố ý phóng hỏa, chú làm chứng cháu đấy!”
không thèm chớp mắt, với giọng điệu bực bội: “Sao? Cô camera giám sát hay tôi tận mắt nhìn ? Đây là nhà cô, bếp nhà cô, gia đình thằng Hai ngày tiên, vào phòng khách nghỉ ngơi đã đi bếp nhà cô à?”
cười lạnh lùng: “Vợ thằng Cả, trước làm việc gì thì động não đi!”
Vợ bác Cả cứng họng.
không thèm nhiều, quay bỏ đi.
Trước ra khỏi cửa, ông lướt qua khóe miệng tôi: “Tiểu Tuyết?”
“Dạ, ông gọi cháu ạ?”
Ông ngừng một chút rồi : “Lần làng, hành sự cẩn thận một tí..”
Tôi chớp chớp mắt, gật và : “Ông yên tâm, cháu tính toán rồi ạ!”
Gần cuối buổi chiều, cuối cùng thì bác Cả – người đang ngủ ở ruộng – nhà. Trời ạ, cái ông ta đã bị nắng đến mức bong da rồi, toàn thân thì đen đỏ, làm nổi bật đôi nhãn cầu trắng đến mức sáng lóa, trông cứ như người bạn Châu Phi vậy.
vào cửa, còn kịp nổi cơn tam bành với tôi, ông ta đã bị đống đổ nát của nhà mình làm kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy?” Ông ta nhìn nửa bức tường bếp còn đen hơn cả mình mà ngây người ra, hỏi vợ với vẻ không thể tin được: “ điên rồi à? Không việc gì làm thì bếp làm gì?!”
Vợ bác Cả đã tức sẵn, nghe chồng hỏi vậy thì nhảy dựng lên: “Người là nhà thằng Hai! Không tôi! Không tôi! Không tôi!!” ta ở nhà c.ắ.n hạt dưa, ra ngoài một cái là bếp đã không còn, sao ai đổ lỗi ta? “Ông còn mũi mà tôi à, nhà rồi mà ông lo ngủ nướng!”
Sắc bác Cả càng tối hơn. Ông ta muốn ngủ à? Ông ta là bị người ta chọc tức đến mức ngất xỉu! Không ông ta bị nắng rồi sao? Trời nắng chang chang giữa mùa hè, ai mà thích ngủ ngoài trời chứ!
Bác Cả nhìn phía ba cha con – con tôi bằng ánh mắt như d.a.o găm.
tôi thật vô tội làm sao! Bố tôi nhìn trời, tôi nhìn đất, còn tôi thì gãi . Nhưng im lặng mãi thì không phép, thế là tôi lên tiếng: “Bác Cả, bác đói không ạ? Cháu làm cơm tối bác nữa nhé?”
Vợ bác Cả tức đến nghẹn họng.
Làm nữa ư? Một bữa cơm đã cả bếp, làm thêm bữa nữa thì nhà chẳng còn!
“Không cần mày đâu, đợi đi!”
“Được thôi!”