Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngớ ra: “Mua gì? Khách sạn chẳng phải có đủ hết sao?”
“Ừ, đúng vậy.” Anh đáp.
Đèn đỏ còn hai mươi giây, Tiêu Phong không nói gì thêm.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên kỳ lạ, tim tôi đập thình thịch, muốn nói gì đó để phá tan sự căng thẳng nhưng lại không biết mở lời thế nào. Chỉ có thể thầm đếm ngược theo đèn giao thông.
Còn ba giây.
Bỗng nhiên, Tiêu Phong nghiêng người sang, không báo trước mà đặt lên môi tôi một nụ hôn.
16
Nụ hôn chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, trong chớp mắt đã rời đi.
Tiêu Phong buông phanh tay, đạp ga, xe lao vút qua ngã tư. Một tay anh cầm vô lăng, tay còn lại khẽ chạm lên môi mình, miệng thì trách móc nhưng trong mắt lại giấu không nổi ý cười: “Nếu bị camera giao thông ghi lại, tám phần là phải viết kiểm điểm rồi.”
Tôi cũng đưa tay lên môi, hôn quá nhanh, thực sự chẳng có cảm giác gì, chỉ giống như bị một miếng bánh lạnh chạm vào, vừa mềm vừa mát.
Đến khách sạn, tôi đi làm thủ tục, lấy thẻ phòng rồi lên lầu. Trong thang máy, Tiêu Phong nắm lấy tay tôi, chậm rãi vuốt ve: “Em vẫn còn là sinh viên… Anh… anh tối nay sẽ ngủ trên sofa.”
“Hả?” Tôi ngớ ra, nhận ra vừa rồi mình nói chưa rõ ràng, còn anh thì hiểu sai hoàn toàn.
Lòng tôi khẽ động, bắt đầu trêu chọc anh. Tôi kéo nhẹ cổ áo anh, thì thầm: “Thật không? Anh thật sự muốn ngủ trên sofa à?”
Tiêu Phong cúi đầu nhìn tôi, yết hầu khẽ trượt lên xuống, tay đặt lên eo tôi như một lời cảnh cáo: “Đừng có chọc anh.”
“Chúng ta mới… mới ở bên nhau, như vậy… không hay lắm.” Anh nói lắp bắp.
Tôi cố nén cười: “Ồ? Chúng ta đang hẹn hò sao? Từ khi nào vậy? Sao em không biết nhỉ?”
Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên, cửa thang máy mở ra.
Tôi định bước ra ngoài nhưng bị Tiêu Phong kéo lại, ôm chặt vào lòng.
Tôi giãy giụa: “Làm gì thế?”
Anh nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt đen láy tràn ngập tình ý. Một lúc lâu sau, Tiêu Phong cúi đầu, khẽ chạm môi vào khóe miệng tôi, giọng khàn khàn:
“Là lỗi của anh.”
“Lỗi gì?”
“Là lỗi của anh, vì đã quên nói với em rằng… anh thích em, Lục Ninh.”
“Em có thể… làm bạn gái anh không?”
17
“Đương nhiên là có thể!”
Trong lòng tôi vui sướng nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ khẽ “ừm” một tiếng rồi đẩy anh ra: “Vào phòng trước đã.”
Ngay khoảnh khắc quẹt thẻ mở cửa, Tiêu Phong đột nhiên sững người.
Tôi cố nén cười bước vào, nhưng chưa đi được hai bước đã bị anh vòng tay ôm ngang eo kéo trở lại.
Tiêu Phong đặt hai tay lên vai tôi, biểu cảm mang theo ý cười mà không cười: “Được lắm, Lục Ninh, gạt tôi trông rất giống thật đấy nhỉ.”
Tôi giả vờ vô tội: “Tôi lừa anh cái gì chứ? Tôi đâu có nói chúng ta ở chung một phòng, là anh tự nghĩ nhiều thôi.”
Tiêu Phong hơi nheo mắt, ngón tay chậm rãi vuốt ve bờ vai tôi: “Thật không?”
“Thật mà.” Tôi nghiêm túc nhấn mạnh, “Cảnh sát Tiêu phải phân biệt rõ công việc và cuộc sống, đừng mang theo sự đa nghi và thói quen nghề nghiệp về nhà nhé.”
Tiêu Phong nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, sau đó cong môi cười nửa miệng. Ngón tay anh trượt lên, từ cổ vuốt đến cằm tôi: “Vậy em nghĩ, một cảnh sát bị ‘bệnh nghề nghiệp’ nên xử lý tội phạm lừa gạt như thế nào?”
Cảm thấy nguy hiểm, tôi theo phản xạ rụt cổ lại định chạy trốn, nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị anh bế thẳng lên vai.
Tầm nhìn bỗng chốc bị nâng cao, tôi giãy giụa không ngừng: “Thả tôi xuống! Tiêu Phong!”
Anh chậm rãi bước vào phòng khách, đặt tôi xuống ghế sô pha, không để tôi kịp phản ứng đã cúi xuống hôn mạnh.
“Anh…ưm!”
Lời chưa kịp thốt ra đã bị nụ hôn mạnh mẽ của anh nhấn chìm. Nước bọt chưa kịp nuốt bị tràn ra bên khóe môi. Mãi đến khi tôi không còn sức để giãy giụa, Tiêu Phong mới chịu buông ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên môi tôi, nụ cười đầy ẩn ý: “Bây giờ em đã nghĩ ra chưa, anh nên xử lý thế nào?”
Tôi thở hổn hển, trừng mắt nhìn anh: “Anh…này, lại định ôm tôi đi đâu nữa?!”
Chưa nói hết câu, Tiêu Phong lại bế thốc tôi lên như thể đang đi tham quan: “Ồ, ở đây có một phòng ngủ.”
Anh đẩy cửa bước vào, đặt tôi xuống giường, một lần nữa phủ lấy tôi bằng những nụ hôn nóng bỏng.
“Tiêu Phong…ưm!”
Hôn chưa được bao lâu, tôi còn chưa kịp thở đã bị anh nhấc bổng lên lần nữa.
Anh vừa bước ra ngoài vừa chậm rãi nhận xét: “Để xem nào, chỗ này cũng có một phòng ngủ nữa, không hổ danh là phòng tổng thống.”
Anh đi vào phòng ngủ chính, lại đặt tôi xuống giường, tiếp tục phủ kín tôi bằng những nụ hôn. Tôi ra sức đẩy anh ra nhưng không cách nào chống lại sức mạnh của anh.
“Vẫn còn…”
Một lúc sau, anh buông tôi ra, nhìn ra bên ngoài, đầy vẻ hào hứng: “Còn phòng ngủ nào nữa không?”
Tôi nằm bẹp trên giường, kiệt sức lắc đầu: “Không… không còn nữa!”
“Thật chứ?”