Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
làm hỏng danh tiếng của Thái tử, ta tự xưng mình là sủng thiếp của hắn. Đi đến đâu cũng gây chuyện thị .
Giữa chừng lại trúng trúng tiếng sét tình yêu với một lang quân tuấn mỹ.
Hắn lạnh nhạt từ chối: “Cô nương chẳng phải là sủng thiếp của Thái tử sao? Tại không dám mạo phạm.”
Ta khẽ vuốt tay hắn: “Thái tử thích đội mũ xanh đó, hắn mà biết còn ban thưởng cho kìa.”
Ánh hắn lạnh lẽo trong thoáng chốc, ta như một kẻ điên.
Nhưng ta sắc đẹp làm mờ , không hề nhận ra điều bất thường…
1
Thái tử chinh chiến sa trường, công lao hiển hách, triều lại mang danh người hiền đức. Hắn càng hiền, người khác lại càng chẳng coi hắn ra gì.
Đặc biệt là biểu ca của ta, vương.
Quý cô cô cùng vương biểu ca đấu không lại Thái tử.
Điều đó có nghĩa là, nếu ta gả sang đó, cũng chỉ làm một Vương mà thôi!
2
Vương thì có gì tốt đâu, chẳng có chút quyền lực nào cả. Hơn , vương và Quý thường xuyên bôi nhọ, giở thủ đoạn hãm hại Thái tử.
Nếu Thái tử đăng cơ, người đầu tiên xử chém e rằng chính là hai người họ.
Ta mà làm Vương , nhất định sẽ Thái tử bắt , ép buộc ta trong tình yêu điên cuồng của hắn!
Trong thoại bản ta đọc viết như cả. Có khi hắn còn tham luyến sắc đẹp của ta, cố ý giết vương cướp ta .
3
Vì tương lai của bản thân, ta quyết định tự mình tham dự trận chiến đoạt ngôi này. Vừa khéo thương đoàn của ta sắp lên đường đến .
chính là nơi Thái tử khởi nghiệp.
Năm xưa hậu tự vẫn, Thái tử rời kinh, đến tòng quân. Hắn giao chiến với Hung Nô suốt ba năm, giết hàng chục vạn quân địch.
Một trận mà thiên chỉ biết đến Thái tử, chẳng còn nhớ thượng.
Tâm phúc của hắn cả. Có nói, nếu hắn mưu phản, phụ của hắn e rằng chẳng còn đất dụng võ.
Vì vậy, ta phải đến nơi khởi nghiệp của hắn bôi nhọ thanh danh ấy. Nếu hắn mất hết lòng người, chẳng phải vương sẽ dễ dàng ngồi lên ngôi Thái tử sao?
4
Đến rồi, ta đến thẳng hành của Thái tử. Trước khi đi, ta đã luyện giả chữ viết của hắn, gửi thư đến nơi này báo rằng sủng thiếp của Thái tử sắp đến.
Còn viết thư riêng cho mấy vị đại tướng trấn giữ nơi đây.
Không ngờ ta là kẻ giả mạo. Dù sao, nào có kẻ lừa đảo nào lại dám đường đường chính chính như ta chứ.
Ta chỉ mang theo một nha hoàn và một thị vệ.
Nha hoàn gõ cửa, rồi quát to: “Mỹ nhân được Thái tử sủng ái nhất đến rồi! Còn không mau quỳ xuống hành lễ!”
Người trong hành hoảng hốt ra nghênh đón ta. Ta vốn chẳng phải người dễ chọc .
5
là ta ung dung dọn viện của Thái tử .
Mở miệng ra là chê nơi này không bằng kinh thành phồn hoa, kể chuyện Thái tử sủng ái ta ra sao.
Ta xoa bụng, hừ nhẹ: “Nếu không phải muốn dưỡng thai, Thái tử đâu nỡ ta đến cái nơi hoang vắng này.”
“Ngài ấy à, chỉ sợ ta hại thôi, lo cho ta từng chút.”
“Nơi quạ không thèm đậu này, chẳng có chút nào phồn hoa như kinh thành cả!”
“Lại viết thư cho ta rồi! Xa ta chẳng được!”
“Đợi ngài ấy đăng cơ, ngài sẽ cưới ta làm chính thê.”
6
Ta ra lệnh cho tổng quản: “Đi đi, lấy danh nghĩa sủng thiếp của Thái tử mà tổ chức một buổi yến tiệc, mời phu nhân thư quanh đây đến thưởng hoa. Nói là mừng sinh thần của ta.”
Tổng quản nhận lệnh liền đi.
Ta lại tổng quản lại, ho nhẹ một tiếng, nói: “Rêu rao ra ngoài rằng ta rất thích vàng bạc châu báu nhé…”
Tổng quản liếc nhanh mái đầu nặng trĩu trâm vàng trâm ngọc của ta, rồi đi ngay.
Ta mở kho riêng của Thái tử, chọn hết đồ mình thích cho rương. Sau đó đội đầy đầu toàn là trang sức vàng bạc.
Không hiểu sao, làm lại khiến ta thấy thật vui!
7
Yến tiệc rất thành công. nấy tâng bốc, khen ta xinh đẹp, tiền đồ rạng rỡ.
Ta ngẩng cao đầu, móng tay nhuộm đỏ của mình, hừ một tiếng: “Đợi ta sinh con trai, Thái tử sẽ lập ta làm chính thất!”
“Ngài ấy nói giờ mà lập ta, sẽ quá rực rỡ, không tốt.”
“Ngài ấy nâng niu ta như ngọc, chẳng rời ta một khắc.”
“Ngài ấy còn nói, sau này chỉ có một mình ta, không thèm nữ nhân khác.”
phu nhân thư rất biết điều, tặng ta không ít lễ vật quý giá.
8
Ta lại tổng quản tiếp tục mở tiệc. Lần đầu mời phu nhân thư quan lại. Lần sau mời phu nhân thư thương nhân.
là của cải thu càng nhiều! thương nhân quả thật nhiều báu vật, chói lòa cả ta.
Rồi cứ lặp lại.
Hôm nay mừng sinh thần. Ngày mai mừng kỷ niệm hai năm bên Thái tử. Ngày kia mừng hắn viết cho ta trăm phong thư tình.
Cả biết Thái tử yêu ta như mạng. Còn ta, đã có cả một kho vàng nho nhỏ của riêng mình!
Chưa bao giờ ta giàu đến !
9
Ta cảm thấy mình còn có giàu hơn .
Vì vậy, ta sai tổng quản gửi thiệp cho đại tướng nơi đây, mời họ đến hành lễ với ta.
Tổng quản nói như vậy không hợp lễ.
Ta nếu không đi, ta sẽ bán gã đi ngay.
Tổng quản khóc ròng: “Phu nhân, lão nô đã hầu trong hành ba mươi năm rồi, đến Thái tử điện còn khách khí với lão nô đó!”
Ta trừng : “Đừng có già mồm! Loại như ngươi có bán cũng chẳng được giá đâu! Mau đi làm đi!”
Tổng quản khóc sụt sùi rồi cũng phải đi.
10
Mấy vị tướng có tính khí lớn. Đồng loạt nói một kẻ thiếp như ta, không xứng họ đến hành lễ.
Ta liền đến từng phủ tướng mà mắng một trận.
“Nói ngươi đấy, Trần tướng quân, đầu óc ngu si như khúc gỗ! Nếu không nhờ có chút sức lực, ngươi làm sao leo được tới chức này! Hừ! Thái tử còn nói, ngươi đừng mơ được thăng chức !”
“Vương tướng quân, ngươi tự cho mình già cả mà lên mặt! Trong đầu trống rỗng, chỉ biết dựa tuổi tác mà sống! Nói ta là thiếp? Thái tử ta quý hơn cả ngươi ngàn lần!”
“Chu tướng quân! Nghe nói ngươi bệnh vẫn không nghỉ, vẫn luyện binh? Tưởng Thái tử không biết trò mèo của ngươi à? Ngươi sợ người ta biết, có ngươi hay không quân doanh cũng như nhau phải không? Hừ!”
“Tôn tướng quân, Thái tử nói ngài ấy không thích đàn ông đâu! Xin ngươi đừng quyến rũ ngài ấy !”
“Lý tướng quân, Thái tử gia nói ngài ấy không thích con gái mặt đen ngươi, nhưng phu nhân ngươi cũng được, ngài ấy chấp nhận… A a a cứu mạng! Giết người rồi! Chạy mau!”
…
11
May mà , ta thường nghe phụ thân than phiền mấy vị tướng này, nếu không thật chẳng biết mắng sao cho đúng!
Kết quả, ta thành công đắc tội với tất cả tướng.
vương gửi bồ câu đưa thư, rằng trong triều bây giờ, tấu chương vạch tội Thái tử nhiều như tuyết rơi.
Nào là nhận tiền mà không làm việc… ấy là ta nhận quà mà chẳng làm gì.
Nào là tham ô của cải… chính là số ta lấy từ phu nhân thư và thương nhân.
Nào là đắm chìm trong tửu sắc… ta còn tổng quản xây riêng một tòa hành mới.
Ta vô cùng hài lòng, chuẩn gom đồ rút lui.
12
Rồi ta gặp một lang quân tuấn mỹ. Hắn đi tới từ cuối phố, giữa ánh hôn, dáng người cao ráo tuấn tú, khí chất như tiên nhân phàm.
Ta vội sai người vây lại.
Bọn nhân ngẩn ra.
Ta nổi giận: “Một lũ không có ! Đợi ta sẽ bán hết ngươi! Cả lời của sủng thiếp Thái tử mà cũng dám không nghe! Tai làm cảnh sao hả!”
Ta đổi giọng, nhanh chân bước tới, cười tươi nói: “Công tử lần đầu đến sao? Trông thật lạ mặt.”
13
Đối phương mỉm cười: “Đúng vậy. Còn vị phu nhân quý khí bức người này là ?”
Ta khẽ vuốt mái tóc đầy trâm ngọc, dùng khăn che miệng cười khẽ: “Ôi chao, ta là sủng thiếp của Thái tử, đến đây dưỡng thai thôi. Thái tử sủng ta lắm, sợ người khác hại ta. Ngài ấy mà, cái gì cũng tốt, chỉ tội quá yêu ta thôi! Ha ha ha…”
Ta lại nhiệt tình nói: “ mới đến, hẳn chưa có chỗ . Đi, theo ta hành của Thái tử, phu phụ ta vốn rất hiếu khách.”
Ta liền kéo tay hắn. Hắn dường như từng trải qua sóng gió, chỉ khẽ nhướng mày, rồi đi theo ta. Đám nhân sợ bán, không dám hé miệng.
14
Lang quân tuấn mỹ được ta sắp xếp viện bên cạnh.
Hắn nói họ Viên, ta có là Đại Đầu. Ta ngắm hắn cả nửa ngày, chẳng thấy đầu hắn to chỗ nào.
Nhưng cái tên ấy nghe cũng thân mật.
Nên ta nói: “ có ta là Giả. Ta tên Giả Cơ Cơ, cũng có ta là Đại Cơ Cơ. Ta còn có một muội muội, mọi người nàng là Cơ Cơ.”
Hắn do dự, rồi ta: “Ừm, Đại Cơ Cơ cô nương.”
Lúc ấy ta đang thu xếp hành lý, chuẩn bỏ trốn. Thương đoàn ta hai ngày sẽ đi ngang nơi này.
Ta tính theo họ . Vì vậy, thời gian bên lang quân tuấn mỹ kia chẳng được bao lâu.
Tối đến, ta cạy cửa phòng hắn, hắn chỉ ta, vẻ bất đắc dĩ.
Ta ngượng ngùng giải thích: “Ta gõ cửa mãi mà không đáp, tưởng ngất rồi.”
Hắn chỉ ra màn đêm đen đặc.
Ta nói: “Chính là lúc này trời đẹp, thích hợp tâm sự.”
Chúng ta ngồi trong phòng hắn. Ta tự nhiên đặt tay lên tay hắn, ánh say mê hắn không rời.
Ngón tay hắn trắng, dài, còn đẹp hơn tay nữ nhân. Lòng bàn tay lại có vết chai dày. Ta cầm lấy, mân mê ngắm nghía.
Da hắn ấm áp, xúc cảm mềm mại, khiến lòng ta ngứa ngáy.
Nếu đôi tay này chạm da thịt ta, từ gương mặt men xuống… ấy hẳn là cảnh tượng khiến người ta run rẩy vì kích thích.
Ta nghĩ thầm, ta nhất định phải làm hậu!
Biểu ca vương từng nói, sau này nếu ta thích , cứ việc vui đùa. Chỉ có khi trở thành hậu, ta mới có muốn thì được nấy!