Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
44
Sắc mặt Thái tử đã đen đến mức không đen hơn nữa.
Ta Tấn vương đều sợ. Hai đứa liếc nhau một cái, rồi lập tức nắm tay nhau chạy phía cửa! Không ai ngờ chúng ta lại đột nhiên bỏ chạy!
Kết quả, thị vệ của hắn lập tức chặn ngay trước cửa.
Lưỡi đao còn đặt ngay bên cổ chúng ta.
Ta vội xoay người, quỳ phịch xuống, dập cầu xin: “Điện , là dân to gan lớn mật, có mắt không biết núi Thái, xin ngài tha mạng! Số tiền đó, dân chưa dùng một đồng! sợ của cải của ngài ở Bắc địa nguy hiểm nên mới định mang giúp ngài thôi!”
Tấn vương cũng quỳ, ôm chân hắn mà gào khóc: “Thái tử, phụ thân ngươi là phụ thân ta, mẫu thân của ta ngươi gọi là mẫu thân, chúng ta một phụ thân, sao ngươi lại đánh ta?!”
Ta cũng ôm lấy chân còn lại: “Thái tử, phụ thân ta là thần tử của ngài, quân ta là đệ của ngài, đều là người một , đừng tố tội ta mà!”
Hắn lập tức rùng mình vì ghê tởm, hất chúng ta , lạnh : “Nhốt riêng hai kẻ điên này lại. Chưa có lệnh của …”
45
Ngay đó, có người bẩm: “Điện , Quý phi phái người tới.”
Lại có người nói: “Điện , Bùi Thượng thư cầu kiến.”
Ta Tấn vương lập tức đứng lên.
Tấn vương hất cằm đắc ý: “Thái tử, đừng kiêu ngạo quá! Phụ hoàng vẫn còn kia!”
Ta cũng ngạo nghễ: “Đúng thế!”
Hai đứa ta hừ một tiếng, nắm tay nhau đứng sang một bên.
Người từ cung Quý phi đến là thái giám quản sự, lời lẽ vừa cung kính vừa khúm núm, hết hỏi thăm lại xin , còn mang đến một rương quà, nói là đến đón ta Tấn vương .
Phụ thân ta cũng tới.
hành lễ với Thái tử, lại khép nép nói lời tạ : “Điện , Vương tiểu còn non nớt, nếu có chỗ đắc tội mong ngài rộng lượng.”
46
Tấn vương ấm ức nói: “Cữu cữu, là Thái tử không phân trắng đen, ỷ đông hiếp ít, bắt bọn ta tới đây.”
Ta không dám nói gì. Phụ thân ta tuy không đánh Tấn vương, nhưng sẽ dùng roi mây quất ta, lại bắt quỳ từ đường.
Chuyện này, ta chắc chắn không có kết cục tốt. Hơn nữa, từ năm ta mười hai tuổi, phụ thân đã không cho ta vào cung nữa.
Nếu không, ta còn có trốn đến chỗ Quý phi .
47
Thái tử lại ngồi trở chỗ cao nhất. Hắn lạnh : “Bùi Thượng thư không định hỏi xem ái của ngài đã làm nên chuyện tốt gì sao?”
Phụ thân ta lau mồ hôi trán, dè dặt nói: “Điện , không phải thần bao che con gái, mà là thần không dám hỏi. Việc đã khiến ngài phải thân chinh bắt người, chắc chắn… không phải việc tốt lành. Nhưng hai đứa nó tuy thường nghịch ngợm, song lòng dạ đơn thuần, tuyệt chẳng hại ai…”
Thái tử bật cười, châm biếm: “Thượng thư quả là nuôi con tốt. sao tiểu thư ngài lại dám coi trời bằng vung.”
Phụ thân lườm ta một cái cháy da. Ta vội trốn lưng Tấn vương.
Tấn vương lập tức biện giải: “Cữu cữu, đừng tin hắn. Hắn là vì yêu mà sinh hận! Biểu muội quyết lòng gả cho ta, hắn không chiếm liền muốn hủy nàng. Tâm cơ như thế, cữu cữu đừng mắc lừa mà tổn thương tình cha con.”
Ta gật lia lịa.
Phụ thân ấn trán, nói: “ rồi, con đừng nói nữa. Quý phi đang chờ con cung đó. Trước khỏi đòn, đừng tìm Ỷ Ảnh nữa. Nó chắc cũng phải tĩnh dưỡng ít lâu.”
Ta: …
Tấn vương: …
Mông chúng ta: …
48
Cuối , phụ thân vẫn cố nén giận mà đưa chúng ta phủ. Trên đường im phăng phắc.
Ta sợ đến mức ruột gan quặn thắt, suýt nôn. Nhưng vẫn gắng chịu.
Vừa bước vào cửa, phụ thân đã quát: “Quản ! Mang pháp đây!”
Ta uất ức đến nước mắt chực trào. Chưa hỏi rõ đuôi, đã kết tội ta!
Tổ mẫu, mẫu thân, ca ca, tẩu tử đều chạy hỏi.
Ta vội trốn lưng tổ mẫu.
Phụ thân tức giận nói: “Con nghịch tử này! Cả có con là vô dụng nhất! Mọi người đều con chẳng gì, con lại khiến người ta nói đúng! Ngày ngày chạy theo Tấn vương gây chuyện! Con là nhi, con không biết giữ mình sao! Bùi Ỷ Ảnh! Biết thế này, thà ta sinh con heo còn hơn sinh con!”
Mẫu thân khuyên: “Ông đừng mắng mãi nữa. Ông xem, nó sợ đến thế rồi. Cũng nên hỏi xem chuyện sao, nhỡ là hiểu lầm thì sao.”
Tổ mẫu cũng nói: “Phải đó. Ỷ Ảnh là đứa ngoan, không nói dối, không trộm cắp, sao nó phạm to ?”
Phụ thân quát: “Không cần hỏi! Ta sợ mình tức ! Đánh nó một trận còn là nhẹ!”
Ta cắn môi, im thin thít.
49
Cuối ta không bị đánh. Cả cầu xin thay ta. bị nhốt viện.
Ta đan tay lại, nhìn qua khe cửa thấy các ca ca.
Họ an ủi ta: “Không sao đâu, muội muội.”
“Ca ca biết muội bị oan.”
“ là chuyện giữa Thái tử Tấn vương, muội bị vạ lây thôi.”
Ta nói: “Tối cho ta nhiều chút, ta đói.”
50
Sáng hôm , ta lại nôn. Ta kinh ngạc.
Chắc là trúng đồ hư rồi. Nha hoàn vội gọi .
sờ râu, lại sờ râu, nhìn ta, rồi lại nhìn cha mẹ ta, vẻ muốn nói mà thôi.
Cuối : “ nương nên đồ bổ một chút.”
Ta gật : “Cho ta thuốc cầm nôn, ta phải , đói lắm rồi.”
ghé lại, khẽ nói nhỏ: “Lão sợ bị đánh , nên trước chút đồ ngon.”
Ta hoảng hốt: “Là sao?”
Ông ta nghiêm : “ đã mang thai hai tháng rồi!”
Ta càng sợ: “Sao có ! Sao lại mang thai ?!”
51
viện, ta trèo lên cây.
nghe xong, ta cầu ông đừng nói với phụ thân. Ta xin uống thuốc để bỏ cho xong.
lắc bỏ .
Lão già ấy khám bệnh cho ta bao năm, thế mà chẳng nể mặt ta chút nào. Họ nói chuyện tiền sảnh viện ta.
Ta “vèo” một cái, trèo lên cây to giữa sân.
Phụ thân ở dưới giận dữ hét: “Xuống đây! Hôm nay ta đánh con!”
Ta ôm chặt thân cây! viện loạn cả lên.
Người khuyên, người khóc, người gào.
Ta thấy vừa sợ vừa độc.
Phụ thân sẽ đánh ta mất. Ta lại thật sự mang thai. Ta đâu biết mình có mang thai!
Không ai nói cho ta biết điều đó!
Tấn vương biểu ca nói chuyện kia vui biết bao. nói phải tận hưởng mỹ .
chúng ta chẳng sao cả. Nhưng… huynh ấy không nói là sẽ mang thai mà!!!
52
Chẳng bao lâu , Tấn vương cũng đến.
Phụ thân nhìn biểu ca, mặt đen như mực: “Tấn vương, ngươi là biểu ca của nó, lớn hơn nó vài tuổi, nó không hiểu, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao?! Hai đứa chưa thành thân, sao phải gấp đến thế! Danh tiếng con gái không cần nữa à?!”
Tấn vương tròn mắt ngơ ngác, cúi : “Xin cữu cữu, đều do cháu sai.”
Phụ thân quát: “Giờ thì hôn lễ phải cử hành sớm! Ta sẽ viết thư cho Quý phi.”
Tấn vương vội nói: “Vâng, cữu cữu. Thật xin cữu cữu. À mà… cữu cữu, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Phụ thân hừ lạnh, phất tay áo bỏ .
Mẫu thân lau nước mắt: “Nó mang thai rồi! Hai đứa các con sao lại dại dột thế này! Trước kia ngoan ngoãn lắm mà.”
Tấn vương: “A? Ồ. À? Ồ. Vâng. Cảm ơn cữu mẫu. Xin cữu mẫu.”
53
Ta Tấn vương tròn mắt nhìn nhau.
Tấn vương áy náy: “Biểu muội, xin , ta quên nói, ta là nam , không mang thai, còn muội là , có mang thai. Giờ ta biết rồi, nhớ nhé.”
Ta bĩu môi: “Vậy giờ làm sao?”
Tấn vương : “Còn sao nữa? Phải cưới gấp thôi. Đứa nhỏ này chắc chắn là của ta! Muội muốn bị đánh à?”
Ta hơi sợ.
Tình cảnh này chẳng khác nhỏ, mỗi lần chúng ta trốn chơi, rồi ta bị chó đuổi… đều sợ bị đánh một trận nữa.
54
Tưởng rằng cưới sớm là xong. Không ngờ Thái tử lại đến phủ.
Nghe nha hoàn nói hắn đến, ta cũng không bận tâm. Ta nghĩ hắn chẳng làm gì ta đâu.
lắm thì trả lại số tiền kia. Nhưng quản tươi cười đến gọi ta, nói phụ thân gọi vào chính sảnh.
Da ta lập tức tê rần. Quản đích thân đến, nghĩa là phụ thân sắp đánh ta rồi.
chính sảnh, Thái tử thấy ta, lập tức đứng lên, dịu hỏi han: “Thế nào, có khó chịu không? Nghe nói nàng mang thai, ta lập tức đến ngay. Muốn gì, dùng gì, cứ nha hoàn. Hai người này sẽ theo hầu nàng.”
Ta sững sờ.
55
Lần trước gặp, hắn còn đòi giết ta cơ mà. Giờ lại đổi khác?
Hắn lại nói với phụ thân: “Bùi , đứa nhỏ là của ta. Ta đã tấu rõ với phụ hoàng, xin người ban hôn rồi.”
Sắc mặt phụ thân ta đen kịt như đáy nồi.
Đúng lúc đó, Tấn vương cũng giận dữ xông vào.
“Thái tử! Ngươi nói bậy gì đó! Đứa nhỏ là của ta! Chúng ta đã quyết định cử hành hôn sớm, đến lúc đó ngươi đừng tới! Thấy ngươi là xui xẻo rồi!”
Thái tử lạnh : “Tấn vương, không ai nói cho ngươi biết ngươi bất lực à?”
Tấn vương: ???
Ta: ???
Phụ thân: ???
Quản : vẫn cười mỉm.