Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
56
Tấn vương quát: “Ngươi nói bậy gì! ta có thể bất lực?! Đêm ta chẳng oai phong lẫm liệt!”
Thái tử nhàn nhã: “Phải, nhưng trong phủ ngươi không có lấy một ai ? Còn Ỷ Ảnh ở cùng ta một đêm, đã có rồi.”
Tất cả đều rơi vào im lặng.
Rồi Tấn vương òa khóc: “Bảo phụ hoàng không truyền ngôi cho ta, thì ra là vì thế! Ta còn vẽ sẵn bản thiết kế tân cung rồi mà! Trời ơi, ta không sống nổi nữa!”
Ta vội gạt Thái tử, chạy đến an ủi: “Biểu ca, đừng khóc! Huynh không được, nhưng ta rồi, ta huynh cưới nhau, chẳng phải huynh cũng coi như có con ?”
Tấn vương dang : “Biểu , thật tốt!”
“Hu hu! Biểu ca! Chúng ta là tốt nhất! Cả thiên hạ đều bắt nạt chúng ta!”
57
Trong sảnh, ngoài tiếng khóc đứa ta, tất cả im bặt.
Chẳng bao lâu, thái giám trong cung đến. Là bên cạnh Hoàng thượng, Tào .
Ông tuyên chỉ, ban ta Thái tử. Ta Tấn vương lại ôm nhau khóc lớn.
Khi Thái tử rời đi, hắn ghé sát tai ta, khẽ nói: “Giờ khóc, còn sớm quá.”
Ta rưng rưng hắn. Khuôn mặt ấy thật tuấn tú! Trái tim ấy lại thật độc ác. Chia rẽ ta biểu ca, còn hành hạ ta.
58
Lần này phụ không đánh ta.
Ông chỉ nói: “Con hết thuốc chữa rồi. Ta chẳng trông mong gì ở con, con cũng tự chuốc lấy. Trước ngày thành , cấm ra khỏi cửa nửa bước.”
Ta mím môi. Không . Ta đã quá đau lòng rồi. Vậy mà ông còn mắng! Thật chẳng xứng làm cha ta!
59
Lễ thành Thái tử nhanh chóng được vào một tháng sau.
Tấn vương đến thăm ta.
Giờ mỗi lần huynh ấy đến, phụ mẫu ta đều cho người canh bên cạnh. Hoặc là ca ca thay phiên, hoặc mẫu ngồi giám sát.
Tấn vương nói: “Biểu , yên tâm, đợi ta làm hoàng đế, ta giết Thái tử, rồi cưới vào cung.”
ca ta ho khù khụ.
Tấn vương mím môi, đưa mắt ra hiệu cho ta.
Ta hiểu.
Ta nhỏ giọng: “Biểu ca, ta làm nội ứng, dò hết tin hắn cho huynh.”
ca lại ho khan.
Ta liếc mắt lại. Tấn vương cũng hiểu.
Chúng ta nắm nhau dưới gốc quế, nhau rưng rưng lệ, chẳng nói nên lời.
60
Thái tử cũng đến thăm ta.
Tấn vương lập tức ra vẻ ấm ức. Ta liền đứng ra che chở cho huynh ấy.
Ta bất mãn Thái tử: “Ngài đến làm gì? Ngài tưởng dùng thủ đoạn này để cưới ta là thắng ? Nói cho ngài biết, ta không mắc lừa đâu. Trong lòng ta, ngài còn chẳng bằng một ngón biểu ca.”
Tấn vương ở bên cạnh nói: “Biểu , đừng trách Thái tử nữa. Phải trách, thì trách số phận trêu ngươi. Ta, cam tâm nhận thua.”
Ta cảm động: “Biểu ca, huynh thật là người hiền lành! Không như có kẻ, tâm cơ thâm hiểm, thủ đoạn tinh vi, cái gì cũng giỏi.”
Biểu ca ta ưỡn ngực tự hào.
Thái tử: …
61
Thái tử đưa cho ta một chiếc hộp. Ta mở ra, hóa ra là một cây trâm ngọc vô cùng đẹp.
Trên trâm khắc hình một con hồ ly trắng như tuyết.
Ta yêu thích không rời , nhưng giữ sắc mặt lạnh lùng: “Đừng tưởng chút quà nhỏ này mua chuộc được ta.”
Thái tử hỏi: “Thích không? Nếu đủ rồi thì trả lại, ta tặng cho lão phu nhân Bùi phủ.”
Ta: …
Ta trừng hắn một cái.
Tấn vương nói: “Ta mới không nỡ để biểu giận đâu.”
Ta : “ là huynh tốt nhất.”
Thái tử: …
Hắn xoay người đi.
Ta hừ một tiếng, rồi nói biểu ca: “Biểu ca, huynh về trước đi. Ta có vài lời nói hắn. Ta phải cảnh cáo hắn, đừng có mơ tưởng ta. Tim ta sớm thuộc về huynh rồi.”
Biểu ca lập tức gật : “Phải, nói rõ ra càng tốt.”
62
ca thấy Tấn vương đi rồi cũng rời đi, chắc cũng bận việc.
Ta mím môi.
Thô lỗ kéo Thái tử về viện ta, đóng cửa lại. Ta ấn hắn ngồi xuống.
Hắn nhíu mày: “ làm gì?”
Ta liền ngồi lên đùi hắn, cúi . Thật sự thèm phát điên. Không biết tại , rồi mà chỉ nghĩ đến chuyện ấy!
Chạm được vào môi hắn, ta mới thấy dễ chịu phần , lại thấy chưa đủ.
63
chúng ta ngồi trên giường, đến nỗi khó mà tách ra. Đến khi buông ra, hơi thở ta hỗn loạn.
Tuy hắn đáng ghét, nhưng gương mặt này đúng là không thể chê. Ta đưa cởi áo hắn.
Hắn giữ lại: “ đang .”
Ta nói: “Ta .”
Hắn : “ bị bệnh à.”
Ta trừng mắt: “Ngài nói thế là đặc biệt lắm ? Thật nực cười!”
Hắn không cho ta cởi, ta càng cởi.
chúng ta giằng co, ta tức đến mức đánh hắn một cái: “Ngươi có hiểu cơn thèm phụ nữ không hả?! Đồ to đáng ghét!”
Hắn ôm ta, dỗ: “Đợi xong rồi tính.”
Ta hét: “ ngươi cái ấy!”
Hắn nói: “Được rồi được rồi. Gần đây ăn uống thế ?”
Ta không thèm , tựa vào ngực hắn, yết hầu hắn lăn lên xuống mà nuốt nước bọt.
Hắn lải nhải dặn ta an tâm dưỡng , đợi , không được chạm cái này, đụng cái kia…
Hắn còn nói: “ bớt gặp Tấn vương lại, lỡ ngốc lây sang , con ra cũng thành ngốc thì ?”
Ta : “Đợi ta xong, ta chơi chết ngươi. Ta ăn tươi nuốt sống ngươi!”
Hắn nói: “ gì, cứ nói nha hoàn ta phái tới, không làm được thì họ đến tìm ta.”
Mắt ta lập tức sáng lên: “Ta đứa đệ trong cặp tỷ đệ hôm nọ, ngươi hắn đến Đông cung cho ta. Rồi tìm thêm vài nữa. Mấy chuyện thế này, biểu ca đều làm được, ngươi cũng học theo đi.”
64
Thái tử hứng thú hỏi: “Ồ, người xây hồ trong cung, mở tiệc yến lạc, đúng không?”
Ta gật : “Đúng vậy. Chúng ta đã chia cung điện xong rồi.” Ta lại thở dài: “Nếu giờ ta gả cho ngươi, sau này biểu ca lập ta làm hoàng hậu, e rằng người ta phản đối.”
Rồi ta tự an ủi: “Biểu ca nhất đứng ra bảo vệ ta. Từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt cũng chia cho ta.”
Thái tử: “… người các thật dám nghĩ. Ta nên thường xuyên đến thăm , sợ con ta sau này cũng ngốc theo.”
Ta nói: “Chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ ngươi vô dụng ta.”
Hắn : “Có thời gian thì đọc thêm sách đi, Cơ Cơ.”
Ta: …
65
Thời gian trôi nhanh. Ta Thái tử thành .
Đêm tân giữ lễ. có thể ngắm mà không được động, khiến ta bứt rứt phát điên. Cả kỳ cũng thế!
Chỉ có điều, tên chó Thái tử này cũng không tệ. Để lấy lòng ta, hắn luôn nhẹ giọng, săn sóc cẩn thận.
Hừ, ta đối biểu ca thủy chung như nhất.
66
Mười tháng , ta một bé gái.
Tấn vương còn vui hơn cả ta Thái tử. Ngày cũng chạy đến Đông cung.
Còn cúi xuống dỗ con bé: “Gọi phụ đi, phụ đây, là phụ con đây.”
Thái tử: …
Ta đem mọi chuyện Thái tử làm nói hết cho Tấn vương, hy vọng giúp huynh ấy thắng trong trận đoạt ngôi.
Kết quả, lão hoàng đế chết rồi, mà cũng chẳng kịp lập huynh ấy làm Thái tử!
Tấn vương nói: “Ta hỏi phụ hoàng rồi. Người bảo vốn rất chán ghét Thái tử, nhưng nghe sủng thiếp hắn ở Bắc địa gây chuyện, có vô số tấu chương đàn hặc, phụ hoàng lại thấy yên lòng, nghĩ hắn cũng chẳng còn nhiều người bênh vực, nên không phế nữa.”
“Phụ hoàng còn nói, trước kia thấy Thái tử chẳng ra gì, sau lại thấy hắn còn biết tranh giành vợ ta, còn biết hạ mình nịnh , bèn cho rằng hắn cũng là người có tình có nghĩa.”
“Người lại nói, nghe ta tu sửa toàn bộ hoàng cung, sợ dưới mồ bị tổ tông đánh chết. Người còn bảo, gả cho hắn, hắn không nỡ ra ta mẫu phi, vậy cũng là chuyện tốt.”
Chúng ta lặng lẽ nhau. Không nói một lời. Chỉ ngẩng mặt trời ngoài sân, rồi cùng rơi lệ trong u buồn.
67
Hoàng cung thật yên tĩnh. Rộng lớn mà trống trải. Những trong tưởng tượng không có.
Đến nhân cũng chẳng còn! Chỉ còn cái hồ.
Trong hồ không có tắm rửa chờ ta đi bắt, mà chỉ có một , dắt theo một tiểu chúa da trắng như ngọc đang bơi.
Đứa nhỏ cười khanh khách.
ấy quay gọi ta: “Đến đây đi, Cơ Cơ, mau bắt ta đi .”
Tiểu chúa cũng cười: “Đến đây đi, mẫu hậu, mau bắt chúng con đi .”
người có gì mà bắt chứ. Ta chỉ biết thầm đảo mắt trong lòng.
(Hết)