Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

21.

Những ngày sau đó, để tránh khiến “cha hờ” nghi ngờ, ta giả vờ mắc bệnh, suốt ngày đóng cửa không ra khỏi cung.

Có đôi khi, cha hờ còn mặt dày phái người đến nhắn một câu:

“Ngươi chết khi nào thế?”

Ta: “…”

Cho đến một hôm, thái giám thân cận của Phó Yến Nam đột ngột truyền lời:

“Bệ hạ mời nương nương đến lãnh cung một chuyến.”

Lãnh cung – nơi hoang vắng hẻo lánh, hầu như chẳng có ai lui tới.

Ta mở cửa đi theo công công, chưa đi bao xa đã nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ vọng lại từ gian điện phía trong.

Ta khựng lại, nheo mắt nhìn cho rõ.

Dưới ánh sáng le lói, bóng người đứng thẳng tắp kia… là cha hờ – Cố thừa tướng, mà người đang khóc lóc trước mặt hắn…

Là công chúa Tây Phiên!

Không kìm được lửa giận bốc thẳng lên não, ta lập tức ra lệnh bắt giữ cả hai:

“Cố thừa tướng thông đồng phi tần, tội đáng muôn chết!”

Hai người bọn họ đều sững lại.

Cố thừa tướng lập tức đổi sắc mặt, hừ lạnh:

“Hoàng hậu nương nương, người thấy bản tướng ‘thông đồng’ bằng mắt nào vậy?”

Ta không buồn giữ mặt mũi cho hắn nữa, dứt khoát xé toạc:

“Tám cái mắt chúng ta đều thấy rõ!”

Hắn vẫn cố vớt vát, quay đầu đe dọa công chúa Tây Phiên đang mím chặt môi:

“Nàng là người bảo ta đến đây bàn việc cơ mật, bản tướng không làm gì sai.”

Cái tên giả nhân giả nghĩa này, không biết đã làm gì công chúa, giờ lại muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu người ta.

Công chúa run run môi:

“Ta… ta chỉ muốn…”

Ta vừa tức vừa buồn cười, chẳng biết là đang xem tuồng hay trong tuồng.

Vừa định quát tiếp, Cố thừa tướng đã tiến lên, gân xanh nổi đầy trán, ánh mắt sắc lẹm như rắn độc:

“Ngươi dám!”

Ta cũng chẳng kém cạnh, gằn từng chữ:

“Bổn cung là chủ hậu cung, sao lại không dám?”

Ánh mắt hắn thoắt cái trở nên thâm hiểm đến rợn người, như thể muốn nuốt chửng ta ngay tại chỗ.

“Ngươi cứ đợi đấy.”

Chỉ một câu, cũng đủ khiến mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo.

22.

Ngay giây phút tiếp theo, tại dưỡng tâm điện.

Hoàng đế ngồi uy nghi giữa chính điện, khuôn mặt lạnh như sương gió, lắng nghe toàn bộ lời thuật lại từ chúng ta.

Cố thừa tướng – tức cha hờ của ta – nhất quyết không nhận tội, ngược lại còn đổ hết mọi chuyện lên đầu công chúa:

“Là công chúa Tây Phiên chủ động dụ dỗ vi thần.”

Còn công chúa thì chỉ nước mắt lưng tròng, lắp bắp nói:

“Thần nữ… chỉ là muốn bàn chuyện riêng với thừa tướng. Vì chưa hiểu quy chế hậu cung nên mới vô tình gây ra hiểu lầm…”

Nghe tới đây, trong lòng ta nóng như lửa đốt.

Nếu tiếp tục thế này, cùng lắm cha hờ chỉ bị xử tội nhẹ kiểu như không giữ đúng cung quy, không đủ để khiến hắn thân bại danh liệt!

Ngay lúc ta còn đang xoắn xuýt, Phó Yến Nam bỗng nhấp môi nhấp trà, chậm rãi ra lệnh:

“Truyền Thái y Trịnh đến.”

Tim ta đập thót.

Gọi thái y làm gì chứ?!

Cố thừa tướng – người luôn tự tin vững vàng – lần đầu tiên biến sắc, bước lên vội vàng khuyên can:

“Bệ hạ, việc này không cần làm lớn…”

Nhưng Phó Yến Nam hoàn toàn phớt lờ hắn, ra hiệu cho thái y bắt mạch.

Chẳng mấy chốc, Thái y Trịnh tiến lên, sắc mặt nghiêm trọng, cúi đầu nói:

“Khởi bẩm bệ hạ, công chúa… đã mang thai được nửa tháng rồi.”

Ầm!

Tin sét đánh giữa ban ngày.

Ta đứng sững tại chỗ, cả người như bị sét giáng, miệng mở to đến mức có thể nuốt trọn một quả chà là.

Cái cung này… loạn đến mức còn hơn cả tiểu thuyết cung đấu mà ta từng đọc ở kiếp trước!

Phó Yến Nam vẫn giữ giọng nói điềm đạm, nhưng lại khiến người nghe rợn cả sống lưng:

“Đứa bé trong bụng công chúa… là của Cố thừa tướng?”

“Ngươi hao tâm tổn trí đến vậy, chỉ vì muốn để con của mình danh chính ngôn thuận trở thành hoàng tử?”

Cố thừa tướng lập tức quỳ sụp xuống đất, gào lên:

“Hoàng thượng minh xét! Thần bị oan uổng! Đứa trẻ đó không liên quan gì đến thần!”

Phó Yến Nam lạnh lùng nhìn về phía công chúa:

“Ngươi nói đi. Trẫm sẽ không trách tội.

Dù đứa bé trong bụng là của ai, thì cũng chẳng liên quan đến Đại Nguyên nữa.

Cuộc hôn nhân liên minh này… trẫm tuyên bố vô hiệu.

Trẫm sẽ ban hôn cho phụ thân đứa trẻ làm Phò mã Tây Phiên.”

Công chúa nghe đến đây, ánh mắt lập lòe do dự:

“Lời này… là thật chứ?”

Phó Yến Nam mỉm cười nhạt:

“Quân vô hí ngôn.”

Công chúa cắn chặt môi, móng tay đã bấm rớm máu trong lòng bàn tay. Dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Cố thừa tướng, cuối cùng nàng ta gằn giọng khai ra:

“Là… con trai trưởng của Cố gia.”

Ầm.

Ta đứng bên cạnh, tam quan một lần nữa bị phá nát như đồ chơi.

Khó trách… Hắn sốt sắng ép ta “chết” đến vậy, chẳng qua là để dọn đường cho con trai mình – tiện thể lót đường cho con cháu hắn trở thành hoàng thân quốc thích!

Phó Yến Nam cong môi, nụ cười lạnh băng vừa lướt qua, liền tan biến không dấu vết:

“Nếu đã vậy… thì trẫm thành toàn cho các ngươi.”

Nói xong, hắn vung tay hất nhẹ tấu chương xuống đất, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm:

“Cố thừa tướng dám mưu cầu hậu vị, lôi kéo phi tần, ngông cuồng khi quân, tội không thể dung—

Người đâu!

Trẫm lệnh, lập tức áp giải vào Thiên Lao!”

23.

Cố thừa tướng bị giam vào thiên lao. Công chúa thì sắp bị trục xuất hồi hương.

Ta tưởng mọi chuyện như thế là đã kết thúc.

Nào ngờ, ngay trước hôm công chúa thành thân với “ca ca giả” của ta, Cố gia đại công tử lại dắt theo một bà lão lọm khọm bước vào điện.

Bà ta quỳ rạp dưới đất, vừa khóc vừa tự xưng:

“Ta là mẹ ruột của nàng ta. Năm xưa vì tư lợi mà bán con vào kỹ viện, đây là khế bán thân!”

Đại công tử Cố gia bước lên, thở dài đầy nghĩa khí giả tạo:

“Đến giờ ta mới biết, thì ra phụ thân vì lòng trắc ẩn mới thu dưỡng nghĩa muội này. Nhưng dù có được nuôi dạy như cành vàng lá ngọc thì nàng ta vẫn xuất thân thanh lâu…

Một kẻ như vậy, sao có thể làm quốc mẫu?”

Ta đứng sững lại, như thể có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Cố gia rốt cuộc vẫn không buông tha ta.

Phó Yến Nam sắc mặt u ám. Hắn ra lệnh lui hết người, rồi xoay người nhìn thẳng ta, giọng trầm xuống:

“Nàng có gì để nói?”

Không giấu được nữa rồi.

Thật ra… nếu là người khác, ta có thể lừa được.

Chỉ riêng hắn là không.

Bởi vì, có đôi khi ta cũng tự hỏi: Người hắn yêu là ‘Cố tiểu thư’… hay chỉ đơn thuần là “Phó hoàng hậu” – là ‘ta’?

Bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại rất kiên định:

“Bệ hạ… những lời họ nói… là thật.”

Câu nói vừa dứt, Phó Yến Nam tức giận đến nỗi sắc mặt xám ngoét:

“Nàng ngốc thật à?!”

“Trong tình huống thế này, nàng phải chết cũng không được nhận.”

Ta ngẩng đầu, một ý nghĩ táo bạo và có phần hoang đường chợt thoáng qua trong đầu.

“Chàng biết từ lâu rồi phải không?!”

Hắn nhàn nhạt đáp: “Làm nàng thất vọng rồi, tai mắt của trẫm vẫn luôn linh mẫn.”

Ta len lén nhìn sắc mặt hắn, dè dặt hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Hắn đưa tay kéo ta lại gần, chậm rãi lau đi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay ta.

“Đừng sợ, giao cho trẫm.”

Chỉ một câu nói ấy, nước mắt ta lập tức tuôn trào.

Nỗi sợ hãi và lo âu đè nén bấy lâu bỗng chốc vỡ òa.

Ta vừa khóc vừa oán trách: “Sao chàng không nói sớm?!”

Hắn cẩn thận lau nước mắt cho ta, động tác rõ ràng là lúng túng, nhưng lại mang theo sự dịu dàng hiếm có.

Hắn khẽ cười, âm thanh nhẹ như gió thoảng: “Chỉ cho phép nàng gạt trẫm, chẳng lẽ trẫm lại không được lừa nàng một lần?”

24.

Về sau, hoàng đế lấy tội “yêu ngôn hoặc chúng” mà xử lý bà lão kia, đồng thời ra lệnh cho công chúa phải quản giáo cẩn thận phò mã của mình.

Thuở nhỏ ta từng nghe tú bà trong thanh lâu nói rằng cha mẹ ta đã sớm qua đời, ta vốn chẳng phải con gái của mụ đó.

Chuyện này, cứ thế bị hắn nhẹ nhàng gạt qua, như thể chưa từng khiến lòng ta chấn động đến vậy.

Một ngày nọ, ta đang đánh bài với nhóm khuê mật thì nghe thấy tiếng chửi đổng từ phía bên kia — là Dự phi:

“Không biết đứa nào ở ngoài cung lại dám nói nàng không phải đích nữ phủ họ Cố, ta đã bảo phụ thân ta đánh chúng ba mươi đại bản rồi, xem còn dám ăn nói linh tinh nữa không!”

Lệ tần cũng phụ họa: “Ta vừa sinh ra đã quen biết nàng, hai ta cùng lớn lên trong một cái quần, chẳng lẽ lại không nhận ra được nàng là ai?”

Ta lí nhí: “Thật có sao…”

Ba người đồng thanh quát khẽ: “Nàng im miệng đi!”

Giữa thế gian đầy dối trá này, duy chỉ có ba người họ là thật lòng thật dạ, đứng về phía kẻ từng chỉ biết giả vờ như ta.

25.

Từ sau khi ta và hoàng đế thành đôi, hắn cứ luôn gọi ta đến Dưỡng Tâm Điện làm “tăng ca”.

Hại ta chẳng còn bao nhiêu thời gian chơi bời với nhóm khuê mật.

Hôm ấy ta tức khí, xin nghỉ hẳn một ngày, nằm làm xác chết trong Khôn Ninh Cung.

Tối đến, Phó Yến Nam bước vào, nhìn ta, giọng trầm thấp vang lên:

“Nàng tốt nhất nên giải thích một chút.”

Ta nghiêng đầu giả vờ ngủ, chẳng buồn để ý đến hắn.

Hắn lại nói tiếp: “Giả vờ ngủ không giải quyết được vấn đề.”

Ta: “……”

Hắn nhẹ giọng: “Trẫm thích nàng. Nàng thấy trẫm dành thời gian cho ai khác chưa?”

Ta bật dậy ngay lập tức: “Chàng vừa nói gì cơ?”

Phó Yến Nam: “……”

Ta dí sát lại: “Vừa rồi ta không nghe rõ, chàng lặp lại lần nữa đi?”

Phó Yến Nam: “Giả vờ ngủ không giải quyết được vấn đề.”

Ta nheo mắt: “Không phải câu đó.”

Phó Yến Nam: “Vậy là câu ‘nàng tốt nhất nên giải thích một chút’?”

Ta rốt cuộc cũng nhận ra… cái tên này rõ ràng đang cố tình trêu chọc ta!

Ta hừ lạnh: “Không nói thì thôi! Dù sao ta cũng đâu ép chàng được!”

Hắn bật cười khẽ, đôi mắt cong lên, ôm ta vào lòng, ghé sát tai thì thầm:

“Ừm… trẫm thích nàng.”

-Hoàn-

Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Nhà Sen ! 💖

Tùy chỉnh
Danh sách chương