Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

9

Quả nhiên, Tiêu Cẩm Dự cố chấp ngu muội, chuyện nơi chiến trường mà cũng mặc kệ để Mạnh Tú quyết định. Kết quả liên tiếp đại bại mấy trận.

Khi tướng sĩ đồng loạt kiến nghị nghiêm trị Mạnh Tú, trục xuất nàng ta về kinh, Tiêu Cẩm Dự lập tức nổi trận lôi đình.

“Các ngươi là một đám phế vật, đánh trận thua lại đổ hết lỗi lên đầu nữ nhân?!”

“Từ nay về sau, kẻ nào dám tùy tiện nói năng, làm loạn quân tâm, bản vương tất lấy quân pháp xử trí, tuyệt không dung thứ!”

Quân lệnh như sơn, chúng tướng giận mà không dám nói.

Ba tháng sau, biên quan lại truyền tin khẩn: Tiêu Cẩm Dự cùng đại quân bị vây tại Vô Vọng Sơn, tổn thất thảm trọng.

Hai mươi vạn binh mã mà lão hoàng đế dốc nửa đời tâm huyết bồi dưỡng để dùng làm thế lực kiềm chế phủ Định Quốc Công, cứ vậy tan thành mây khói.

Tin tức truyền về, lão hoàng đế phun máu tại chỗ, hôn mê bất tỉnh.

Thái tử Tiêu Cẩm Hiến danh chính ngôn thuận giám quốc, lập tức truyền chỉ cho ta chấp chưởng binh quyền, suất lĩnh đại quân xuất chinh, vãn hồi cục diện.

Giấc mộng của ta, rốt cuộc cũng thành hiện thực vào khoảnh khắc này.

Ba tháng sau, đại quân khải hoàn.

Cùng lúc đó, ta còn mang về một tin tức chấn động triều đình.

Mạnh Tú căn bản không phải nữ tử thôn dã, mà là gian tế Bắc Mạc.

Ngay từ đầu tiếp cận Tiêu Cẩm Dự, chính là âm mưu đã được sắp đặt.

Ban đầu, nàng ta giấu Tiêu Cẩm Dự ở dân gian, là để khiến triều đình mất đi người kế vị, khiến lòng người trong thiên hạ rối loạn.

Thậm chí còn định chờ sau khi sinh được nam hài, sẽ tiết lộ việc Tiêu Cẩm Dự vẫn còn sống, lợi dụng thân phận hài tử mang huyết mạch Bắc Mạc để mưu cầu ngai vị.

Nào ngờ lần đầu nàng ta sinh là nữ nhi, mà hai năm sau, hoàng đế vì không chịu nổi áp lực của bá quan, lập tân Thái tử.

Mà vị Thái tử ấy lại cường thế đến mức chỉ trong thời gian ngắn đã vững vàng ổn định triều cục.

Bắc Mạc sốt ruột không chờ được nữa, lập tức lệnh cho Mạnh Tú để lộ tung tích của Tiêu Cẩm Dự, khơi mào tranh đoạt hoàng vị.

Trận chiến lần này, Mạnh Tú đi theo quân, không chỉ liên tục truyền tin quân tình cho địch quốc, còn tự mình bày mưu, khiến đại quân bị vây khốn tại Vô Vọng Sơn.

Nếu không phải ta kịp thời đánh lui quân Bắc Mạc, chỉ e đại Hạ đã lâm nguy.

Mạnh Tú bị giam vào Thiên Lao, ba ngày sau chịu cực hình phanh thây, sau khi chết sẽ bị treo xác bảy ngày ngoài cổng thành để cảnh tỉnh kẻ khác.

Tiêu Cẩm Dự lúc đó bị trọng thương nằm liệt trên giường, ta liền cố tình để lộ tin tức này cho hắn biết.

Hôm sau, vào giờ triều sớm, Tiêu Cẩm Dự bất chấp thân thể chưa lành, tự mình vào cung cầu tình cho Mạnh Tú.

“Phụ hoàng, A Tú tuyệt đối không thể là gian tế Bắc Mạc!”

Lão hoàng đế vốn thân thể đã suy nhược, nghe xong lời ấy tức đến tái mặt.

“Nghịch tử! Nay chứng cứ rành rành, chính nàng ta cũng đã nhận tội, ngươi còn muốn hồ đồ đến khi nào?!”

Tiêu Cẩm Dự lại vẫn không chịu dừng.

“Phụ hoàng, thần không quan tâm thân phận A Tú là gì, thần chỉ biết nàng là ái thê một đời của thần. Nếu phụ hoàng nhất định phải giết nàng, vậy thì cứ giết thần trước đi!”

Nếu nói trước kia hắn có ra sao cũng chỉ là thất đức về tư tình.

Thì lần này, trước mặt văn võ bá quan, hắn lại dám cầu tình cho gian tế địch quốc, thậm chí còn dùng tính mạng ép buộc.

Dù lão hoàng đế có thiên vị cỡ nào, hành vi lần này của Tiêu Cẩm Dự đã hoàn toàn chọc giận triều thần.

Tướng sĩ liều mình sa trường, lấy máu tươi và xương cốt mới đổi lấy thái bình hôm nay.

Mà hành động của Tiêu Cẩm Dự chẳng khác nào giẫm đạp lên xương máu họ.

Văn võ trong triều đồng loạt quỳ xuống, khẩn cầu hoàng đế nghiêm trị Tiêu Cẩm Dự.

Bất đắc dĩ, lão hoàng đế đành ra chỉ, giam Tiêu Cẩm Dự tại phủ hoàng tử, lệnh hắn đóng cửa suy nghĩ.

Ai ngờ hắn ngu đến vô phương cứu vớt, lại còn mang người đi cướp ngục, bị bắt ngay tại trận.

Lúc này, lão hoàng đế dù muốn bao che cũng không nổi, nếu không xử lý, sẽ không thể dập tắt lời dị nghị thiên hạ.

Cướp ngục vốn là trọng tội đáng chết, nhưng Tiêu Cẩm Dự là cốt nhục duy nhất của người mà hoàng đế chân tâm yêu thương, ông ta sao nỡ giết?

Chỉ đành ban chiếu giáng hắn làm thứ dân, vĩnh viễn không được bước chân vào kinh thành.

Sau khi Tiêu Cẩm Dự bị giáng tước, thân thể lão hoàng đế cũng ngày một yếu đi.

Thái tử Tiêu Cẩm Hiến chính thức giám quốc.

Nửa năm sau, lão hoàng đế băng hà, tân đế kế vị.

Thánh chỉ đầu tiên được ban xuống, là ban cho ta.

Tất cả mọi người đều cho rằng, đó là chiếu lập hậu.

Nào ngờ, lại là chiếu phong ta làm Trấn Bắc hầu, thống lĩnh hai mươi vạn đại quân trấn giữ biên cương.

10

Không ngờ Thái tử lại lén lút rời cung, hẹn hò tư tình cùng Tạ Uyển Như.

“Ta… ta chỉ muốn cầm trường thương, trấn thủ biên cương, bảo hộ sơn hà xã tắc.”

Mọi chuyện rốt cuộc cũng đã hạ màn.

Ta sắp lên đường tới biên ải trấn thủ, Tiêu Cẩm Dự hỏi ta một câu:

“Bốn năm trước chuyện ngũ đệ tư thông với Tạ Uyển Như lan truyền khắp Thịnh Kinh, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?”

“Giờ đây chân tướng còn quan trọng sao?”

Hắn mỉm cười, lắc đầu.

Khoảnh khắc ta xoay người rời đi, nụ cười trên mặt liền tắt hẳn.

Làm sao có thể là trùng hợp được?

Chỉ cần Tiêu Cẩm Dự chịu cho ta một danh phận chính phi xứng đáng, chuyện giữa hắn và Tạ Uyển Như ta hoàn toàn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Đáng tiếc, hắn lại vì Tạ Uyển Như mà làm ra đủ loại chuyện điên rồ.

Mà ta — từ trước đến nay vốn ghi thù khắc cốt, không dễ bỏ qua.

Đêm đó gian phòng nơi hai người họ hẹn hò, vốn đã được xông sẵn hương dược khiến tâm trí mê loạn.

Nam nữ độc thân, mùi hương xông khắp, lửa gần rơm… há có thể khắc chế được?

Sau đó, cũng chính ta cố ý phái người phóng hỏa, để khắp Thịnh Kinh đều biết chuyện xấu hổ của Thái tử và Tạ Uyển Như.

Ta vốn cho rằng như vậy có thể khiến hôn sự này tan vỡ, nào ngờ lão hoàng đế lại sủng Tiêu Cẩm Dự đến mức ấy.

Vậy nên, ta lại tiếp tục sắp đặt, sai người ra tay với Tiêu Cẩm Dự tại Giang Nam.

Khi đó, ta vốn không định lấy mạng hắn, chỉ muốn cướp lấy một chân — coi như món nợ danh dự mà hắn từng giẫm nát của ta.

Nào ngờ, có kẻ ra tay còn nhanh và ác hơn ta một bước, khiến hắn rơi xuống nước, tung tích không rõ, sống chết chưa hay.

Người đó là ai, không cần nói cũng đã rõ.

Có điều, chẳng ai ngờ được, Tiêu Cẩm Dự mạng lớn đến vậy — mất tích ba năm mà vẫn có thể sống sót trở về.

Nhưng may thay, hắn vẫn là tên ngốc đó — kẻ si mê tình ái, trong đầu chẳng có lấy nửa chữ mưu lược.

Mà người hắn từng yêu đến mức không tiếc mạng — Mạnh Tú — lại chính là con cờ trí mạng, vừa hữu dụng lại chí tử nhất.

Giờ đây, mọi thứ đã an bài.

Ta rốt cuộc có thể thoát khỏi cái vận mệnh nực cười gọi là “thiên sinh phượng mệnh”.

Ta — chính là ta, Thư Diểu độc nhất vô nhị.

Tùy chỉnh
Danh sách chương