Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta không ngờ rằng, mười năm sau, miếng ngọc bội ấy lại một lần nữa xuất hiện mắt ta.
Ma ma lau khô nước mắt ta, dàng : “ tử bảo ngươi hãy kiên nhẫn chờ đợi, ngài nhất định sẽ đủ tam thư lục lễ, kiệu tám người khiêng, nghênh người cửa.”
Ma ma còn kể, Tạ Đoan đã quỳ suốt ba ngày trong đường, cuối cùng Hầu gia cùng phu nhân cũng đồng ý hắn chiến trường.
Hắn muốn lập công danh, cầu xin một đạo chỉ ban hôn.
“Ngươi cứ yên lòng, tử phi đã đã mất, nghĩa muội của tử cũng đã xuất giá mấy ngày .” Ánh mắt ma ma đầy ẩn ý, “ tử vẫn chỉ có mình ngươi mà thôi.”
Ta đỏ mặt, cúi uống canh.
Như vậy cũng tốt, Đổng Trân Châu chỉ là một tiểu cô nương, có lẽ cũng bất do kỷ.
Huống hồ, ai mà chẳng mong được làm phu nhân cao cao tại thượng, sống trong vinh hoa phú quý? Tạ Đoan xuất gia, học vấn tài trí hơn người, diện mạo lại phong nhã tuấn tú.
Ta tiếp tục bày quán bán , ma ma ngày ngày bận rộn cùng hai tiểu tử, nỗi chẳng kịp thở, đành gọi người giúp đỡ.
Ta Hầu phu nhân, người vốn nên là chủ mẫu gia tộc, giờ lại vận y phục như một thôn phụ, không khỏi đau .
Hầu gia trấn thủ , tử cũng ở , nay ngay cả Hầu phu nhân cũng chạy Giang Nam, Vĩnh Ninh Hầu phủ rốt cuộc còn ai trông nom đây?
Hầu phu nhân chẳng hề tâm, suốt ngày cùng ma ma, mỗi người bế một tử, dạo chơi khắp nơi.
, quà cáp vẫn không ngớt gửi về.
Tạ gia đời đời làm võ tướng, người ngoài đồn rằng vì sát nghiệp quá nặng, nên bị trời cao trừng phạt, khiến con cháu thưa thớt.
Nay, song sinh long phượng chào đời, phá tan những lời đồn đãi, Hầu gia mừng rỡ, đem hết bảo vật giấu kín dưới đáy rương thưởng.
Ta vẫn tiếp tục bán , những thứ kia đều là của hồi môn sau này hai tiểu tử, ta dĩ nhiên cũng vui mừng.
Chỉ là, qua một hai tháng, Hầu phu nhân da trắng nõn cùng hai tiểu tử trắng trẻo nay đều rám nắng đen nhẻm, mà ta chỉ biết lắc than thở.
Hôm ấy, có một xe ngựa ghé tới quán của ta.
“Một bát lớn.” Giọng ấy quen thuộc mức khiến ta sững sờ.
Ta ngẩng , chỉ thấy một nam tử râu ria xồm xoàm, phong sương dãi dầu, nếu không nhờ đôi mắt đào hoa kia vẫn mang theo ý dàng, ta suýt đã không nhận hắn.
Tạ Đoan ngồi xuống bàn, một chiếc khăn , chậm rãi lau mồ hôi.
Khăn màu đỏ thẫm, vải bông mềm mại, đường chỉ vàng thêu hoa văn đơn giản, khiến mặt ta lập tức đỏ bừng.
Tạ Đoan bật , : “Ta vốn định vá lại hỉ phục của nàng, tiếc là lúc xé lại quá mạnh .”
Tên háo sắc này, lúc xé thì chẳng thấy lưu tình chút nào!
Ta bưng bát đặt mặt hắn, vậy mà hắn lại đưa kéo ta:
“Trịnh Minh Châu, ta rất nhớ nàng.”
Không gọi sai, là Minh Châu, không phải Trân Châu. Mắt ta bỗng dưng cay xè.
Tạ Đoan dàng lau nước mắt ta, thấp giọng: “Minh Châu, nàng chịu nhiều ủy khuất .”
Ta có ủy khuất sao?
Năm ấy, từng đồng từng hào gom góp cứu phụ , ta không thấy ủy khuất.
Năm đó bán mình Hầu phủ báo ân, ta cũng không thấy ủy khuất.
Một mình chịu khổ sinh hạ hai tử, ta cũng từng thấy ủy khuất.
Ta vốn cam tâm tình nguyện, vậy mà chỉ một câu dàng của Tạ Đoan lại khiến ta không kìm được nước mắt.
“Ai da, ta không thấy gì hết!”
Giọng điệu của Hầu phu nhân vui vẻ mức chẳng giống một tổ mẫu chút nào.
Ngay cả Tạ Đoan cũng khựng người khi thấy mẫu và hai đứa nhỏ đen nhẻm như cục than.
Ta có chút xấu hổ, lí nhí : “Ờm… tử trông hơi… xấu một chút.”
Ca ca trắng trẻo tuấn tú, chẳng khác nào khuôn đúc Tạ Đoan. Còn muội muội… haiz, đen lại càng thêm đen.
“Ai vậy, bậy!”
Tạ Đoan nhẹ nhàng bế muội muội lòng, mỉm dàng:
[ – .]
“Bảo bối của ta là đẹp nhất.”
Bảo bối sáu tháng tuổi bỗng nhoẻn miệng , lộ bốn chiếc răng sữa trắng tinh khôi.
Gương mặt tròn xoe, đen nhẻm, thoạt … về sau nhất định phải gắng sức kiếm bạc, lo hồi môn nó mới được.
“Tạ ơn nàng, Minh Châu, đã vất vả .”
Tạ Đoan quay sang ta, giọng ôn hòa:
“Chúng đã được đặt tên ?”
“Ca ca gọi là Viên Viên, muội muội là , đại danh thì vẫn đợi chàng đặt.”
Ta ngước mắt hắn, nhẹ giọng:
“Chờ chàng.”
Tạ Đoan kịp đáp lời, bỗng quẫy người, Hầu phu nhân liền bế nó sang một bên thay tã.
Ta đẩy chén mặt hắn:
“Mau ăn đi, nguội mất .”
Tạ Đoan ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn một miếng lại liếc mắt ta một cái, trong mắt ánh lên ý .
Hầu phu nhân ôm ngồi xuống bên cạnh, hỏi:
“Khi nào lên đường?”
“Ngay lát nữa thôi. Lần này chỉ có thể lưu lại mười ngày.”
Chẳng trách râu ria lún phún, nơi đây cách xa ngàn dặm, chỉ e hắn đã không ăn không ngủ mà thúc ngựa suốt dọc đường về.
“Vốn đã định sớm thăm nàng cùng hai đứa nhỏ, chiến sự căng thẳng, không thể rảnh rỗi. Mẫu , người vất vả .”
Hầu phu nhân hừ nhẹ, cao ngạo quay mặt đi không .
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay có người edit.
Ta suy nghĩ một lúc, xoay người phòng kéo, cắt mỗi đứa một lọn tóc tơ, bỏ túi gấm, đưa Tạ Đoan:
“Đem về gia gia của bọn trẻ, thay thiếp tạ ơn người đã gửi lễ vật.”
Tạ Đoan đón , không chịu rút về.
Ta trừng mắt hắn, bất đắc dĩ thêm một túi gấm khác, Tạ Đoan liền cầm kéo, tự cắt một lọn tóc của ta, cẩn thận bỏ trong.
Hầu phu nhân và ma ma ôm hai đứa trẻ, rộ cả lên.
Ta mặt nóng bừng, cuối cùng không chịu nổi, trốn thẳng phòng.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân khe khẽ, cánh cửa nhanh chóng khép lại.
Ánh sáng trong phòng xuống, Tạ Đoan phía sau ôm ta, giọng trầm thấp:
“Minh Châu, khoảnh khắc ta vén mũ trùm nàng lên trong đại lao, ta đã không ngừng tưởng tượng dáng vẻ của nàng.”
Hắn cúi , tựa lên vai ta, giọng đầy lưu luyến:
“Minh Châu, nàng không phải người đẹp nhất, là nữ tử thông minh nhất mà ta từng gặp.”
“Tâm tư cẩn trọng, tình nghĩa sâu nặng… Minh Châu, ta thích nàng.”
Phải , đám cai ngục chỉ lo lục soát hộp cơm, đâu ngờ bí mật lại giấu trong tấm áo choàng.
Tạ Đoan và tân đế dùng áo choàng của ta truyền tin, còn ta thì cùng hắn đêm đêm ân ái, đánh lạc tai mắt của những kẻ theo dõi.
người đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình?
Ta không rõ trong lòng Tạ Đoan, điều gì nặng, điều gì nhẹ… từng hối hận.
Chỉ biết, mười ngày ngắn ngủi qua nhanh, hắn lại vội vàng quay về .
khi đi, Tạ Đoan ngồi trên lưng ngựa, cúi người khẽ hôn lên trán ta:
“Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ về tên của bọn trẻ. Chờ ta trở về đặt.”
Dưới ánh mắt của Hầu phu nhân và ma ma, ta ngẩng lớn tiếng:
“Thiếp chờ chàng!”