Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4. Phụ Huynh Học Sinh Khó Chịu

Sau khi đuổi cả bọn vào , A Dao hớn hở khoe công với ta:

– Vãn nương nương, A Dao làm tốt lắm đúng không? Khổ mà ta từng chịu, bọn họ không thể thiếu một phần!

Ánh nàng tràn đầy đắc ý, nhưng phía sau là một tia sáng sắc bén hiểu rõ mọi thứ.

Ta chột dạ quay đi, thuận thế đi theo xuống :

– Đúng! Tự làm mới có !

Đang nấp ngoài cửa sổ xem trộm, ma ma không nhịn được khuyên can:

đứa trẻ, lại toàn là hoàng t.ử công chúa, làm nấu cơm được? Nương nương, hay là thôi đi ạ?

Ta lắc đầu, nhìn bên trong đang loạn mức suýt nổ tung:

– Không, cứ bọn họ bận bịu đi, Cảnh Hoa tạm thời cũng không dọn nữa, cứ chen chúc một chút, chen mới ra tình cảm.

– Mà hoàng hậu nương nương vừa sai người hỏi, vị hoàng t.ử hôm nay không đường, phải trả thế nào đây ạ?

Ta cúi đầu suy nghĩ:

– Cứ nói thật thôi.

Ta tin rằng, hạ sẽ thay ta giải thích.

Con cái đông, thật sự khó dạy, hạ sớm ra dụ miễn ta phải vấn an mỗi ngày.

Ta không nhịn được duỗi lưng một cái.

Về phòng chợp cái !

Vừa xoay người trở về phòng, phía sau vang lên tiếng hét tức tối của A Dao:

Vân Diễn! Đây là muối, không phải đường! Ngươi muốn mặn c.h.ế.t ta ?

– Còn Vân nữa, bảo ngươi nhóm lửa mà cũng không nhóm nổi, năm qua cơm phí rồi à?

– Cả Vân Diệp nữa! Đường đường là hoàng t.ử mà ngay cả gạo lúa cũng không phân biệt nổi?!

Âm thanh quá lớn, làm bên cạnh bị giật mình.

A Dao còn kịp quay sang vỗ về:

đừng sợ, tỷ tỷ không mắng đâu!

Nghe đó, ta bật cười thành tiếng.

Nhắc nhở một câu:

– Nhớ canh chừng bọn nó, đừng đốt cháy luôn cái !

Chưa nằm được bao lâu, nụ cười liền tắt ngấm.

Bên ngoài ồn ào mức khiến ta bực bội.

Ta xông thẳng vào :

– Nếu còn ồn ào nữa, tin không ta ném các ngươi ra ngoài!

Sau một buổi sáng bận rộn, cuối cùng bữa sáng cũng được nấu xong.

Từng đứa một, đứa nào cũng giơ món điểm tâm và thức mình làm ra ta nếm thử: – Vãn nương nương, người nếm thử của con đi!

– Thử của con đi! Của con! Của con cơ!

Miệng ta liên tục bị nhét đủ thứ, suýt nữa không nuốt nổi.

Quan trọng là… mùi vị , đúng là khó mà nói nên .

Cố nuốt xuống , ta kéo từng đứa lại , chúng xếp hàng ngay ngắn.

Trịnh trọng căn dặn:

hạ các con nghỉ , phải chăm nấu với tỷ tỷ, chưa? Một bữa cơm, một bát cháo, đều không dễ dàng mà có được.

– Rõ ạ!

cái đầu đồng thanh đáp.

Ta vô cùng hài lòng. Thôi , lớp kỹ năng đầu tiên của Nhà trẻ Hoàng Gia cũng xem như có thể hoàn thành bước đầu.

Ngoài nấu , ta còn bọn trẻ luyện võ rèn thân.

võ không nhất thiết là ra trận g.i.ế.c địch, mà là rèn luyện sức khỏe.

Chúng đứng giữa sân tập tấn mã bộ, còn ta điểm tâm xong buồn ngủ, nằm trên ghế xích đu chợp .

Bỗng nhiên, tiếng người ồn ào vang lên, một đám đông kéo vào Chiêu Hoa điện.

Nhi!

Quý phi dẫn người tới.

Ta vội vàng đứng dậy hành lễ.

Quý phi ôm chầm lấy tam hoàng t.ử Vân :

Nhi, mẫu phi xem nào! Con không chứ? mồ hôi đầy người thế kia? Có phải bị người ta nạt rồi không? Còn gầy đi nữa kìa!

Vân mỉm cười lắc đầu:

– Mẫu thân, không có đâu! Con rất vui khi ở đây!

– Con cái gì!

Quý phi kéo hắn ra sau lưng, rồi trừng nhìn ta, cũng không ta đứng dậy.

– Giang Vãn Ninh, lá gan của ngươi thật lớn, dám ngang nhiên trách phạt hoàng , ngươi tội chưa?

Ta sững sờ:

– Quý phi nương nương, thần thiếp không phải trách phạt, là đang rèn luyện bọn trẻ…

– Còn dám cãi ! Người đâu! Tát miệng!

Một đám ma ma mày giận dữ xông lên.

Tình huống quá đột ngột, ta chưa kịp phản ứng, một cái tát áp sát ngay .

Lưng ta bị ai đó đẩy nhẹ một cái.

Ta loạng choạng ngã xuống đất, lại may mắn tránh được cái tát đó.

Ngược lại, ma ma suýt nữa không kìm được lực mà ngã nhào.

A Dao vội vàng đỡ lấy ta:

– Vãn nương nương!

Vân Diệp và Vân Diễn cũng nhanh chóng phản ứng, bước tới chắn ta.

Vân Diệp sắc nghiêm túc:

– Quý phi nương nương, Vãn nương nương đang rèn luyện bọn thần, không phải trách phạt, mong người đừng dùng tư hình! Hậu phi có lỗi, đều phải do hạ và hoàng hậu định đoạt.

Vân Diễn tiếp :

– Đúng vậy! Bọn con có thể làm chứng, Vãn nương nương tuyệt đối không phạt tụi con. Không tin, người hỏi huynh ấy đi!

Ngón tay về phía Vân sau lưng quý phi.

Hắn vừa định lên tiếng, liền bị quý phi trừng , lập tức cúi đầu, không dám nói gì.

Quý phi cười lạnh:

– Bổn được giao quyền quản hậu , lại không được dạy dỗ một tiểu tần vị? Giang tần dạy dỗ các ngươi mức chẳng còn phân biệt tôn ti, bổn hôm nay nhất định phải thay trời hành đạo!

Ma ma lại xông tới.

A Dao đứng chắn ta.

Nhiều chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, bị đ.á.n.h cũng chẳng , ở nhà kia ta cũng từng bị rồi.

Ta vừa định kéo A Dao ra sau.

Nàng lại giãy khỏi tay ta.

Một thân hình bé, thế mà chắn cả thân thể ta.

– Vãn nương nương không làm sai! Muốn đ.á.n.h đ.á.n.h con đi!

Ma ma khựng tay lại, nhưng ngay giây sau, quý phi giáng thẳng một cái tát xuống:

– Con tiện nhân , bổn lại không dám đ.á.n.h ngươi chắc!

Tùy chỉnh
Danh sách chương