Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5. Được Bảo Vệ

– Bốp-  một tiếng.

A tát ngã đất, khóe miệng rịn ra máu.

Ta vội ôm lấy nàng lòng.

Vân Diệp và Vân bước tới che chở.

Vân lo lắng nhìn vết thương trên mặt tỷ tỷ.

Vân Diệp trên người đã có khí độ trưởng t.ử hoàng gia:

– Đây là Chiêu Hoa điện, mong Quý phi nương nương đừng quá phận!

Quý phi lạnh lùng cười một tiếng:

cả Hoàng hậu bản chẳng để , huống hồ là các ngươi. Dẫu có quá phận thì ?

– Nếu là Trẫm thì ?

Quý phi kinh hoàng quay lại, ta đều chấn động nhìn phía cửa.

Không biết từ bao giờ, bệ hạ đã tới.

lưng người là tứ công chúa Lý Nguyệt Thư đang thở hổn hển tựa khung cửa.

Quý phi cúi người hành lễ:

– Bệ hạ lại đây? Giang Tần tự ý trách phạt hoàng , phạm thượng, thần thiếp đang xử trí đây ạ!

Nói rồi bà kéo Lý Vân cạnh:

 – Nhi, con nói có phải không?

Ánh bệ hạ rơi hắn.

Vân căng thẳng lắp bắp:

 – Con… con…

Vân Diệp và Vân đều nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn lên tiếng giải thích.

Vân c.ắ.n răng một cái:

– Vãn nương nương không trách phạt con! Vãn nương nương là vì con thôi!

Sắc mặt Quý phi sầm , bóp mạnh hắn một cái:

– Con nói gì?

Đau đớn, lời nói đổi khác:

– Nhưng… nhưng nhi thần thực sự mệt… mẫu phi… mẫu phi là vì nhi thần tốt thôi…

Giọng càng lúc càng nhỏ, nụ cười trên mặt Quý phi càng sâu.

– Bệ hạ…

– Đủ rồi! Chưa rõ trắng đen đã tự ý tư hình, từ nay đóng cửa suy nghĩ, không có chỉ Trẫm, không được bước ra khỏi nửa bước.

Bệ hạ hạ lệnh, nữ lập tức đỡ Quý phi lui .

Quý phi muốn biện giải.

Bệ hạ không muốn nghe thêm một chữ, đi thẳng tới trước mặt ta.

– Vãn Ninh… nàng không chứ?

Ta không nói, chỉ nhìn gương mặt sưng đỏ A .

Vân đã chạy quan tâm vết thương tỷ tỷ.

bệ hạ đầy đau lòng, muốn xem vết thương trên mặt A .

A xoay người, vùi lòng ta, chỉ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.

– Bệ hạ, A mệt rồi, đã nghỉ ngơi, xin người… hãy thôi!

Ánh bệ hạ trầm :

– Vãn Ninh, nàng trách Trẫm?

Ta lắc :

– Thần thiếp không dám, bệ hạ có nỗi khó xử bệ hạ. Chỉ là… chỉ là đều đang ở tuổi cần phụ thân nhất, khó tránh khỏi tổn thương lòng.

Ta cúi , cảm nhận được ánh nhìn bệ hạ đặt lên mình hồi lâu.

– Vãn Ninh, nàng đã hơn mười năm, nay nuôi dưỡng nhiều hoàng t.ử công chúa như thế, cần có địa vị cao hơn, Trẫm ngày mai sẽ hạ chỉ phong nàng làm Phi.

Không để ta từ chối, người đã xoay người rời đi.

Ta vừa định trở phòng, thiên điện đột nhiên truyền ra tiếng tranh cãi.

– Ngươi không được ngủ! Nếu không có mẫu phi ngươi, A tỷ có thể thương! Đều tại ngươi!

Vân ném Vân đất.

Vân Diệp nhíu chặt mày, không nói gì, không ngăn cản.

Vân cúi lặng lẽ, ôm lên, lưỡng lự vài bước lại đứng yên tại chỗ.

Ta đưa nhận lấy , đặt sang một .

Ngồi xổm , nhìn ngang bằng với hắn.

hắn ánh lên giọt lệ.

Ta kéo hắn, định vén áo, lại hắn giật ra.

Ta dịu giọng dỗ:

Vãn nương nương xem được không?

Vén áo lên, cả cánh chi chít vết bầm.

Không chỉ một chỗ, có cả vết sẹo cũ.

Đã sớm nghe đồn Quý phi ngang ngược, lợi dụng hoàng t.ử để tranh sủng.

Tam hoàng t.ử tã lót đã lén thuốc.

, vì hắn không lanh lợi như người khác, hễ ngoài uất ức, lại bà đ.á.n.h chửi.

vì thế, bệ hạ mới hạ chỉ giao hắn ta nuôi.

Ta bảo mang t.h.u.ố.c mỡ , từng chút từng chút bôi nhẹ lên chỗ bầm.

Rồi lại nhẹ nhàng thổi:

– Là Vãn nương nương không tốt, nghiêm với các con quá. Lần nếu không chịu được, nói với Vãn nương nương, được không?

Chưa dứt lời, cổ áo ta đã ướt.

Vân gục n.g.ự.c ta, ôm lấy ta, khẽ nức nở.

Ta nhẹ vỗ lưng hắn:

– Muốn khóc thì cứ khóc đi!

Thế là tiểu hoàng t.ử òa lên khóc nức nở.

đem gấm trải lại giường.

Vân không nói thêm, lẳng lặng leo lên giường ngủ.

Ta dỗ dành xong, đặt Vân lên giường.

Thiên điện kia, tứ công chúa đã ngủ say.

nay nàng chạy đi cầu cứu bệ hạ thật kịp lúc, rất thông minh.

, thông minh không phải điều xấu.

Chính điện, A nghiêng người quay lưng phía ta, gương mặt sưng đỏ lộ ra ngoài.

Dù đã thoa thuốc, nhìn vẫn giật mình.

Ta biết nàng chưa ngủ.

Lặng lẽ vỗ lưng nàng.

Nàng đột nhiên xoay người ngồi dậy, chất vấn ta:

nay rõ ràng người có thể tránh được, không tránh?

Ta nghẹn lời.

Không biết phải nói nàng hiểu.

Giống như đạo lý thiên hạ này, đúng sai trước mặt một số người vốn chẳng quan trọng.

Ta cẩn thận dỗ:

– Vãn nương nương lần nhất định tránh, được không?

A nhìn ta thật lâu.

Lẩm bẩm: – Không được có lần !

Nàng quay người, trùm .

– Ngủ đi!

Ta bất đắc dĩ nằm theo.

Sáng , thánh chỉ tới.

Nhận chỉ xong, cạnh nhíu mày:

– Nương nương, trốn tránh nhiều năm, thứ nên cuối cùng vẫn .

Ta nhìn phía tiểu trù phòng lại bắt bận rộn.

Những bóng dáng nhỏ bé, chạy tới chạy lui.

Qua chuyện qua, dường như khiến gắn kết hơn.

Ta khẽ nói:

– Có các con cạnh, ta nên mạnh mẽ lên thôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương