Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đặt thứ này vào phòng của Ninh Viễn Hầu, nhớ cho kỹ, đặt ở nơi không dễ thấy nhưng cũng không khó !”
Ta mang những thứ ta được từ thư phòng của phụ thân ta ra ngoài, nhẹ nhàng ước lượng rồi bí mật giao cho ám vệ.
Đây là người mà thúc để lại cho đại ca của ta, võ công cường, người cũng cẩn thận.
Ta muốn uyển chuyển lấy người từ trong tay của đại ca thì đã phải tốn khá nhiều miệng lưỡi.
Ám vệ là do thúc của ta cứu và cũng do tay thúc của ta bồi dưỡng nên ta xem hắn ta như một nửa huynh, và hắn ta cũng đối xử với ta như muội muội ruột.
Hắn ta nhìn những món đồ ta giao cho hắn ta, sắc mặt của mật vệ có thay đổi lớn: “Đây là biên thành phòng đồ sao?”
Đúng vậy, Vệ Cư An dựa vào ký ức của kiếp trước mà vẽ lại biên thành phòng đồ, bổ sung thêm chữ viết của phiên bang, hắn muốn hãm Giang gia ta hợp tác mới ngoại địch.
Ám vệ siết chặt nắm tay, hắn ta hận không thể được cơ hội dùng một đao Vệ Cư An.
Nhưng nếu làm như thế thì quá hời cho hắn.
Ta muốn hắn tự đốt lửa thiêu cháy gia môn của hắn.
Dặn dò ám vệ xong, ta lặng lẽ không gây tiếng động đặt chiếc túi vải lại nơi cất giữ biên thành phòng đồ nãy, ta phủi tay rồi chờ đợi tin .
Gần đến năm mới rồi, thường xuyên có tin truyền đến, trong cung lại ban thưởng nhiều thứ .
Phụ thân và mẫu thân của ta chuẩn bị đón năm mới, lại còn gấp rút chuẩn bị sự cho đại ca của ta.
sự của đại ca ta được ấn định vào tháng chạp, tuy rằng trời sẽ hơi lạnh nhưng mà mẫu thân của ta nói cưới thê tử trước năm mới thì mới kịp tết, vừa sẽ làm niềm vui nhân đôi.
Ngày hai mươi tám tháng chạp, tân tức phụ của mới vào cửa được mấy ngày thì ngự lâm quân của hoàng cung đã bao vây phủ Tề Quốc Công.
Ninh Viễn Hầu dâng sớ, vì bảo vệ sự phú quý vô biên của phủ Tề Quốc Công mà phụ thân và thúc của ta cấu kết với ngoại địch, phản quốc cầu vinh, kẻ xướng người họa cùng với phiên bang, diễn một màn cho trong triều xem.
Bây giờ bệ hạ phẫn nộ, phái ngự lâm quân đến tịch thu gia sản của phủ Tề Quốc Công.
Cả nhà từ xuống dưới bị ngự lâm quân khống chế, ta đứng trong đó chứng kiến ngự lâm quân lục soát từng ngóc ngách trong nhà, mãi cho đến khi được một gói đồ từ trong thư phòng của phụ thân.
Bên ngoài đám đông, đôi của Vệ Cư An đỏ như lửa, ánh của hắn dán chặt vào gói đồ đó, hắn nhìn ngự lâm quân mở từng lớp ra, sau đó lấy quyển sách từ trong túi vải dầu ra.
Hắn chợt giật mình, hắn không thể tin được khi nhìn vào những trang giấy đó, thống lĩnh của ngự lâm quân cũng không thể tin được, họ mở sách ra và đọc hai trang, có âm thanh ho khan vang , sau đó họ vứt nó sang một bên.
“Thứ đồ rách nát gì thế, tiếp đi!”
Trong phủ bị lục soát từ đến cuối, may thay là gần đây ta trị gia nghiêm ngặt, đừng nói là bằng chứng buộc tội mà thứ gì đó phạm pháp cũng không có.
Mặc dù phụ thân của ta không ra trận giặc như tổ phụ của ta nhưng cũng trải qua không ít thăng trầm, thấy ngự lâm quân càng càng yếu, ông ấy dựa vào giao tình ngày xưa mà hỏi thống lĩnh của ngự lâm quân: “Hàn đại nhân, rốt cuộc là sao thế? Vi thần tự hỏi mình cúc cung tận tụy, đừng nói là cấu kết với ngoại địch mà vi thần còn hiếm khi lai vãng với viên bên ngoài, sao lại khám xét phủ của chúng ta?”
Hàn đại nhân thở dài thì thầm với phụ thân ta mấy câu.
Ông ấy nói phủ của chúng ta bị trộm, nha dịch phụ trách truy đuổi trộm đã ra tên trộm, đánh cho hắn ta một trận, sau đó tên trộm không chỉ tiết lộ hắn ta đã lấy cấp cái gì mà hắn ta còn nói đã nhìn thấy thứ không nên thấy ở trong phủ của chúng ta.
Ta mỉm cười dịu dàng rồi cúi thi lễ với Hàn đại nhân: “Đại nhân, đại khái có lẽ thứ mà tên trộm nhìn thấy là tà thư mà ta mua từ bên ngoài về. Ác thư đó không dạy con người hướng thiện mà chỉ khăng khăng dạy người làm xằng làm bậy, nó cũng được dịch sang nhiều văn tự của các nước. Tiểu nữ sợ trong đó có gian cho nên đã mua vài cuốn về, vốn dĩ ta muốn thông qua phụ thân để bẩm báo triều đình điều tra cho rõ ràng, không ngờ lại gây ra hiểu lầm.”
“Hóa ra là như vậy.”
Hàn đại nhân hiểu ý, ta nhặt quyển tập tử bị vứt đất đưa cho ông ấy, sau đó ta nói: “Sách này dâm tà, sự không thể lưu truyền đời. Đại nhân không tin thì có thể đến lục soát phủ Ninh Viễn Hầu và phủ Quy Đức Hầu.”
Hàn đại nhân ước lượng quyển sách đó, vẻ mặt khó đoán. Nhưng ông ấy ra ngoài một chuyến thì khi quay về buộc phải có một lời giải thích, cho nên ông ấy xoay người dẫn quân đến phủ Ninh Viễn Hầu và phủ Quy Đức Hầu.
Ta đứng ở cửa nhìn Vệ Cư An từ xa rồi chậm rãi nở một nụ cười.
Những năm Vệ gia phải dựa vào lão Hầu gia, phong quang một thời gian, sau này không có người tòng quân, Ninh Viễn Hầu làm một nhàn sai ở trong triều, cũng kham đại dụng, bọn họ muốn quay về trong quân để lập công lần nữa từ lâu rồi.
Con đường khoa cử của Vệ Cư An thành nên hắn chỉ muốn đi theo con đường võ .
Hắn nói phủ Tề Quốc Công muốn bảo vệ vinh hoa phú quý, vậy sao lại không phải là phủ Ninh Viễn Hầu?
Nửa quyển Thành Phòng Đồ, một nhà cốt nhục khô.
Khi Vệ gia bị tịch biên diệt tộc thì cuối cùng tân giá y của ta cũng may xong, mặc vào khiến cả người diễm lệ không gì sánh bằng, giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực trong viện của phủ Ninh Viễn Hầu.
Khi Vệ Cư An kề vào cổ ta thì chiếc kiệu hoa đón tân nương đã sắp đến trước phủ Tề Quốc Công rồi.
Hắn cũng không biết hắn đã dùng cách gì mà có thể chạy thoát được từ trong ngọn lửa, hắn trà trộn vào đám người làm tạp dịch trong phủ của ta rồi lẻn vào trong khuê phòng ta.
“Giang Chỉ, đã lâu không gặp.”
Đã lâu không gặp, Vệ Cư An!
11.
“ không ngờ, đôi phu thê chúng ta lại gặp được nhau, lại có thể trong tình cảnh này!”
Một bên của Vệ Cư An bị lửa đốt bỏng nên hắn nửa khép nửa mở nên nhìn đáng sợ khác thường, hắn không còn vẻ ngoài thanh tuấn sáng lãng như thường ngày nữa.
Hắn chăm chú nhìn ta giống như đang chăm chú nhìn vào một món đồ sứ đáng để chơi.
“Nghe nói nhị cô nương của Giang gia thông minh khôn khéo, gặp nguy không loạn, là sự lựa chọn sáng suốt để làm tức phụ nhân, trước đây ta đã nhìn sai nàng rồi.”
Những gì hắn nói sai rồi, ở kiếp trước ta thành với hắn nhiều năm, hắn một lòng báo thù vì Giang gia thì làm sao có thể nhìn đến ta nhiều hơn chứ?
Nếu như hắn để tâm thì hắn có thể biết rằng ta vẫn luôn như thế.
Cô nương của phủ Tề Quốc Công, từ nhỏ đã thông tập thi thư lại có mẫu thân và các ma ma tận tâm dạy bảo, nào có người nào không thông minh chứ?
Ta nhìn con găm kề dưới cằm mình rồi suy đến những bí ẩn không thể hiểu được, sau đó ta hỏi Vệ Cư An: “Kiếp trước ngài vì Giang gia, oán trách Giang gia của chúng ta. Vậy kiếp này ta sẽ thành toàn cho ý nguyện của ngài, để cho ngài và Giang Uyển tỷ dực song phi, vì cớ gì mà ngài lại không bằng lòng?”
Vệ Cư An trầm mặc trong thoáng chốc, hồi lâu sau thì hắn khàn giọng thì thầm chế nhạo: “Đừng tưởng ta không biết nàng đang suy cái gì? Nàng hận ta yêu người khác, hận ta đã nàng ở kiếp trước, cho nên nàng hận ta và Giang Uyển nên mới cố tình ở ngoài đụng vào Giang Uyển khiến nàng ấy vô danh vô phận mà đi theo ta. Cũng trù tính một dưỡng nam tử làm ngoại phòng cho ta, hủy hoại thanh danh của ta, Giang Chỉ, lòng nàng tàn nhẫn!”
Nực cười, khi ta để cho Giang Uyển đưa ra lựa chọn thì hắn đã ở bên cạnh sát.
Là thân hắn vô dụng, hắn không dám cưới Giang Uyển làm thất mà bây giờ còn muốn trách ngược lại ta?
“Vệ Cư An, ngài đừng tự mình đa tình nữa, dù là kiếp trước là kiếp này thì Giang Chỉ ta cũng chưa từng có tình cảm gì với ngài. Nếu không phải mẫu thân của ngài trù tính hãm ta thì dựa thân phận của ngài, căn cũng không thể cưới ta về làm thất!”
“Không thể nào!”
Ánh của Vệ Cư An dữ tợn, con găm kề sát vào da ta hơn: “Nàng thành thân với ta nhiều năm, ân ái không gì sánh được, sao bây giờ lại nói chưa từng có tình cảm với ta? Nếu không phải như thế thì sao nàng lại căm ghét Giang Uyển, sao không cho phép nàng ấy thành cô nương của phủ Tề Quốc Công?”
“Bởi vì ta sẽ không để Vệ gia của ngài có nửa điểm hệ nào với phủ Tề Quốc Công. Ta sẽ không cho phép phụ thân và huynh trưởng của ta giúp ngài thăng tiến chức ở trong triều. Càng không cho phép ngài có cơ hội hãm cả Giang gia của ta.”
Hắn cứ mình đã nắm thóp được Giang gia, cho dù là bị buộc chung với phủ Tề Quốc Công của chúng ta thì cũng muốn ép phủ Tề Quốc Công của chúng ta thỏa hiệp, đơn giản là đang nằm mơ.
“Ngài luôn miệng nói ngài yêu Giang Uyển, thậm chí còn không tiếc vì nàng ấy mà dưới trăm người của Giang gia, ban ta còn cho rằng ngài là một mảnh thành tâm. Cả đời này ngài ở bên cạnh Giang Uyển, giá như ngài và mẫu thân của ngài không ngông cuồng như vậy, soi mói việc nàng ấy là do di nương của ta sinh ra, hứa để nàng ấy qua cửa làm thê tử thì Ninh Viễn Hầu của các người đã không đi đến bước đường diệt tộc như ngày hôm nay. Là ngài nghi ngờ thân phận của nàng ấy, lại e sợ nàng ấy không mang đến cho ngài công danh lợi lộc như kiếp trước, rồi ngài và mẫu thân của ngài lại dám trù tính gả ta vào Vệ gia của các người.”
“Vệ Cư An, ngài bạc tình nghĩa, không biết xấu hổ, hành vi đạo đức, thiên lý dung.”
“Thiên lý dung? Thiên lý là cái gì? Thân ta mang thế kỳ tài, ta biết tiên sinh hậu sự, ta vốn nên là vi cực nhân thần nhưng một tay nàng đã hủy hoại ta.”
Vệ Cư An nghe ta nói thì thái độ điên cuồng hơn, lời nói của hắn cũng lộn xộn hơn.
“Nếu đó nàng không đuổi Giang Uyển ra khỏi cửa, nếu phụ thân và huynh trưởng của nàng sẵn lòng hỗ trợ cho ta thì khi ta một bước mây thì sao phải lo Giang Uyển không làm được đương gia chủ mẫu của phủ Ninh Viễn Hầu chúng ta? Là nàng, là do lòng dạ rắn độc của nàng, đố kỵ thành thói, hãm Giang Uyển, cũng hãm ta.”
“Bây giờ, nàng còn muốn xuất giá làm nương tử thất sao? Đơn giản là suy viển vông. Ta lẻn vào khuê phòng của nàng, nàng nói xem nếu người đến đón dâu nhìn thấy ta và nàng ngủ với nhau thì họ sẽ gì về nàng đây? Ai lại dám thành thân với nàng nữa hả?”
“Đến đó nếu như nàng không muốn thì chỉ có thể ở bên cạnh ta mà thôi. Nàng để phụ thân của nàng thay đổi thân phận của ta, chúng ta bắt lại, vẫn làm phu thê, đợi đến ta thống lĩnh ngự lâm quân thì nàng sẽ làm thống lĩnh phu nhân.”
Hắn đắm chìm trong ảo mộng, giống như là giấc mộng đã thành .
Ta cúi nhìn con găm của hắn rồi cong môi cười, ta lấy con từ ống tay áo ra dễ như trở bàn tay, sau đó nhanh tay đâm vào tim của hắn.
Vệ Cư An đau đớn hét , con găm trong tay hắn rơi xuống dưới chân ta.
Hắn nhìn ta, không dám tin ta lại dám hắn.
Ta lấy khăn tay ra lau tay: “Vệ Cư An, ngài không có sắp xếp của ta thì ngài có thể lẻn vào được khuê phòng của ta à? Kiếp trước ngài ta cũng chưa từng mềm lòng, ta ăn miếng trả miếng thôi, kiếp này ta sẽ ngài, hai chúng ta rõ ràng với nhau.”
“Nàng… nàng…”
Vệ Cư An còn muốn nói gì đó, đáng tiếc là ta đã tập luyện một đó lâu, nên vết đâm vừa sâu vừa xác.
Hắn không nhắm , nhưng ám vệ sự lo cho ta: “Hỷ phục của cô nương đã bị bẩn rồi?”
Ta lắc , hỷ phục đỏ rực như máu, dính bẩn cũng không nhìn thấy được.
“A huynh, xử lý hắn đi, ta phải chuẩn bị xuất giá rồi.”
Đồng thời này cũng có tin truyền về là thư quán khắc tà thư cũng bị điều tra, chỉ có điều kẻ đứng sau viết quyển sách này biến mất không rõ tung tích.
Sau khi thành , ta ngồi ở đài nghe tiểu hí tử hát.
“Tối ái Tây Hồ nhị nguyệt thiên, đào hoa đới liễu vũ sinh yên. Thập thế tu đắc đồng thuyền độ, bách thế tu đắc cộng chẩm miên.”
Ta vô thức vỗ tay, cho phép người trong đoàn hát tiên sinh chép lời bài hát, còn nói sẽ trọng thưởng.
Tiên sinh chép lời ngồi đó, cách bức bình phong, chỉ nhìn thấy vóc người gầy nhom.
“Tiểu nhân bái kiến phu nhân.”
Giọng nói trầm thấp nhưng không giống giọng của nam tử.
Điều này có thể hiểu được, sao hắn chỉ thích viết về chuyện có nội dung thuyết phục nữ tử theo đuổi tình yêu mù quáng, hóa ra sự là một nữ tiên sinh.
“Chuyển bức bình phong đi đi.”
Ta lộ mặt nhìn nàng ấy, nàng ấy cũng lén lút nhìn ta, nhìn thấy ta để chú ý đến nàng ấy, nàng ấy cũng vô thức nhìn ta: “Phu nhân… sao phu nhân chăm chú nhìn tiểu nhân làm gì?”
Ta mỉm cười: “Ngươi to gan viết quyển sách đó, thuyết phục khuê nữ không tuân theo lệnh của phụ mẫu, đừng nghe lời nói của bà mai, sao bây giờ ngươi lại nhút nhát như vậy?”
Nữ tiên sinh giật mình, ngay lập tức chỉ vào ta nói: “Người… người biết rồi?”
“Không chỉ ta biết mà ta cũng xem rồi.” Ta nhớ đến những quyển sách mà Giang Uyển mê muội không thoát ra được thì tò mò không biết nó viết những gì: “Ngươi có biết vì quyển sách của ngươi mà đã biết bao nhiêu nữ tử nhà người ta không?”
Nữ tiên sinh nghe như vậy thì ngay lập tức thẹn quá hóa giận: “Làm sao có thể họ được chứ? Ta muốn cho họ thôi. Sinh ra trong thời đại này, những tiểu thư thiên kim quý đó lại có thể như thế? Nếu không phải là con rối thì phải chịu để người ta sắp đặt sao? Cũng là nữ tử nên ta không muốn họ phải thành trong mù quáng, gả cho người ta rồi một cuộc ngưu tầm ngưu mã tầm mã cả đời, ta viết một quyển sách thuyết phục họ vì thân, khuyên họ chí tôn viễn, khuyên họ dũng cảm theo đuổi tình yêu thì có gì sai? họ không phải là ta mà là những lễ giáo phong kiến áp bức người này.”
Ta cầm quyển sách tay rồi mở một trang trong đó ra, đẩy nó đến trước mặt nàng ấy.
“Ngươi khuyên họ không tôn trọng lệnh của phụ mẫu, không tin lời bà mối mà chỉ cho thân, kiên trì giữ nhi nữ tư tình, nhưng không viết thoát ly phụ mẫu, sau khi thoát ly gia đình thì phải cuộc thế nào, cũng không nói rằng sau khi cẩu hợp không mai mối thì làm sao để đối phó với những lời đồn đại ở bên ngoài. Ngươi chỉ khuyên họ theo đuổi ái tình mù quáng, nhưng không hề biết rằng khi họ thoát ly gia đình thì không biết nương nhờ vào đâu, không biết đi con đường nào, cuối cùng vẫn phải dựa vào nam tử, mặc người ta chơi đùa. Ngươi thấy như vậy, ngươi vẫn không sai sao?”
“Ta… ta…” Nữ tiên sinh không nói nên lời, lâu sau thì nàng ấy mới lảng tránh nói: “Vậy… vậy ta cũng viết về những nữ tử không cần phải làm lăng tiêu hoa mà leo , cũng có thể có tham vọng, bày mưu tính kế; Ta cũng sẽ viết về những nữ tử chấp là thất là thê thiếp, có thể vì đại nghĩa quốc gia, nửa đời dốc hết tâm huyết.”
“Họ không thể chỉ nhìn vào ái tình, họ cũng có thể có hùng tâm đại chí mà.”
“Ôi chao!” Ta cười lạnh một tiếng: “Dám hỏi cô nương, hôm nay bệ hạ là nam nữ? Đại thần trong triều là nam nữ? Chế định luật pháp là nam nữ? Chi gia chi chủ là nam nữ? Nữ tử sinh ra trong kiếp này, mỗi bước đi chịu sự giam cầm của nam tử, nhưng mà ngươi vẫn muốn họ tin vào những lời nói dối của nam nhân, sao ngươi không viết về những nam tử ngay chỗ vì vong ân bội nghĩa, về những đại thần bị trời phạt vì thê tứ thiếp, những tử lang chung thân cử vì lưu liên hoa tùng? Muốn cảnh tỉnh thì phải cảnh tỉnh nam tử, sao chỉ dạy nữ tử tranh đấu phản kháng với trong nhà nhưng không dạy nam tử tôn trọng nữ tử, kính ái nữ tử, vì nữ tử tham mà tự hào, vì nữ tử đa mưu túc trí mà tự hào?”
“Bởi vì… bởi vì…”
Nữ tiên sinh không thể nói gì, ta xé nát quyển sách đó rồi ném nó vào bếp lò đang cháy bên cạnh.
“Viết lại đi, trong thành có một thư quán mới mở, chữ ngươi viết đẹp, chỉ cần mang đến đó khắc thì thù lao sẽ hơn làm việc trong đoàn hát gấp bội.”
“ sao?” Đôi của nữ tiên sinh sáng : “Người nói lời giữ lời đấy?”
“Đương nhiên là giữ rồi, chưởng quỹ của thư quán họ Giang, tên chỉ có một chữ Uyển, có họ hàng với ta.”
“Giang… Uyển… Giang Uyển không phải thứ muội của người…”
“Là muội, không phải thứ muội. Ta quên nói với ngươi, nhìn chung thì không có gì khác biệt giữa đích thứ. Khai chi tán diệp luôn luôn là tâm nguyện của các gia tộc, người ngoài luôn nhìn vào xuất thân từ phụ chứ không từ mẫu, những tử nữ có phụ thân có tiền đồ thì mới thủy trướng thuyền . Các phòng tử nữ đồng tề liên chi, nhất vinh quý vinh, nhất tổn quý tổn. Lần tới ngươi viết sách, cần phải nhấn mạnh đích thứ, tránh cho người ta tin những lời phù phiếm, lãng phí sự đẹp của tử nữ.”
Ta đứng , sai người đưa nữ tiên sinh đi rồi lại cử người truyền tin cho Giang Uyển.
“Nhị cô nương nói, nếu sau khi thành nàng ấy không , hòa ly rồi có thể đến bầu bạn với Giang chưởng quỹ, Giang chưởng quỹ cuộc !”
– Hết –