Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng: “…”
Người im lặng một lúc.
“ cho trẫm.”
“ gì?”
“ trẫm…” người dừng , “ sống bao lâu.”
Thái giám nữ điện Dưỡng Tâm.
Đột ngột quỳ rạp cả một mảng.
Đầu cúi thấp sát đất.
Không thở mạnh.
Ta thở dài:
“Hoàng thượng.”
“?”
“Người thật sự muốn biết sao?”
“.”
“Người thật sự muốn biết?”
“!”
“ thôi.” Ta giang tay, “Quẻ này nghìn lượng hoàng kim, không ghi nợ.”
Hoàng thượng: “…”
Người như bị nghẹn.
Nhìn ta hồi lâu.
Bỗng bật cười ha hả.
Cười nỗi điện ai nấy đều sững sờ.
“Tốt! Tốt một cái Sở Tỉnh!” Người ngừng cười, ánh mắt phức tạp, “Lá gan đủ !”
Người không ép ta bói thứ liên quan vận mệnh nữa.
Chỉ để ta ở điện bên của Càn Khôn .
Như một cái linh vật.
Hoặc có thể …
Một món đồ trang trí kỳ quặc khiến người thấy an tâm.
Phong hướng hậu đổi hẳn.
Không ai tìm ta “ bói”.
chẳng ai gây sự.
Lưu Quý phi sau hết cấm túc.
Thu rất nhiều.
Nhìn ta vẫn đầy phức tạp.
Nhưng không ra tay nữa.
Hoàng hậu đối với ta vô cùng khách khí.
Các phi tần khác tránh xa Càn Khôn .
Ta trở thành một tồn tại đặc biệt hậu .
Có tiếng mà không có phần (dù chỉ là tài nhân).
Nhưng sống ngay cạnh long sàng.
Không tranh sủng.
Không gây chuyện.
Phiền não nhất mỗi là trưa ăn thịt kho hay sườn chua ngọt.
tháng như đường pha loãng.
Bình đạm,
Mà ngòn ngọt an nhàn.
Cho tin ấy truyền về.
đại hạn.
Đất nứt nẻ ngàn dặm.
phiêu tán.
Triều đình liên tiếp ban phát ba đợt lương cứu tế.
Như muối bỏ biển.
Khâm Giám quan tượng đêm.
Không tìm cách giải.
gian oán than khắp nơi.
Thậm chí có lời đồn là tử vô đức, giáng trừng phạt.
Triều đình tranh cãi ầm ĩ.
Phái chủ chiến muốn trấn áp loạn.
Phái chủ hòa đòi tăng thuế cứu tế.
Hoàng thượng liền không ngủ ngon.
Sắc mặt âm trầm như .
Cả hoàng bao phủ áp lực nặng nề.
Đêm hôm ấy.
Sấm sét vang rền.
như trút.
Hoàng thượng đứng trước cửa Càn Khôn .
Nhìn màn đen kịt.
Bóng lưng nặng nề.
Ta ôm một đĩa hạnh nhân mới ra lò.
Ngồi trên ghế ấm,
Ăn rất ngon lành.
“Sở Tỉnh.”
Người gọi ta.
Giọng lẫn tiếng .
“?” Ta miệng đầy .
“Ngươi …” giọng người trầm thấp, “ tai này, là lỗi của trẫm sao?”
Ta nuốt vội miếng .
Uống ngụm trà.
“Hoàng thượng.”
“?”
“Người tin lời đồn đó à?”
Người im lặng.
“ tai thì là tai.” Ta nhấc miếng khác, “Liên quan gì tới người? Chẳng lẽ con người điều khiển ?”
Người quay .
Ánh mắt sâu như hồ .
“Khâm Giám , đây là phạt.”
“Hừ.” Ta khịt mũi, “Nếu bọn họ thật sự giỏi như , đã tính nào có rồi. phải chờ bây giờ mới nhốn nháo à?”
Hoàng thượng: “…”
“ theo ngươi, tai nên giải sao?”
“Cởi chuông, phải tìm người buộc chuông.”
“?”
“ không thì… đi hỏi chứ sao.” Ta như lẽ dĩ nhiên.
Khóe miệng người dường như giật giật.
“ hỏi kiểu gì?”
Ta phủi vụn trên tay.
Bước tới bên người.
nhìn ra bên ngoài.
“Hoàng thượng.”
“?”
“Người có từng nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
“ … có nào có gì đó… chọc giận ông rồi không?”
Người nhíu mày: “Ý ngươi là gì?”
“Nô tỳ đoán bừa thôi.” Ta nhún vai, “Ví dụ nha, có người đào một cái hố to ngay cửa nhà người, nào đổ bẩn. Người chịu không nổi đúng không? Có cáu mà chẳng buồn ra khỏi cửa.”
Hoàng thượng như có điều suy nghĩ.
“Ngươi là…”
“Nô đâu có gì đâu.” Ta chối ngay, “Chỉ thấy chuyện bất thường thì chắc có nguyên do. Một vùng to như , bảo là không cọng cỏ, chắc không phải tự nhiên.”
Hôm sau.
Hoàng thượng âm thầm phái ba đường mật sứ.
Đi thẳng tới .
Tập trung tra xét địa hình có thay đổi gì bất thường.
Có công trình nào.
Đặc biệt là… đào hố.
Nửa tháng sau.
Mật báo tám trăm dặm gấp rút đưa về.
Dưỡng Tâm điện.
Hoàng thượng xong.
Lặng im hồi lâu.
Sắc mặt khó dò.
Cuối cùng.
Thở dài một tiếng thật dài:
“Tốt… Tốt một câu ‘chọc giận ông ’!”
Mật báo viết:
Thượng nguồn sông Thương Lan — dòng nhất .
Ba năm trước.
Một đại hào cường địa phương để dẫn tưới vạn mẫu ruộng nhà mình.
Tự tiện xây một đập đá khổng lồ chặn dòng.
Gần bảy phần sông bị chặn.
Hạ lưu mười châu quận.
Từ đó kiệt dần.
Mạng lưới sông ngòi từng trù phú.
Trở nên cằn.
Năm nay gặp hạn nặng.
cạn tận đáy.
tình khốn khổ.