Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8

Tên mật thám thuộc Thánh giáo bị bắt giữ, qua nửa ngày thẩm vấn dưới tay Lý Hoài, vẫn không khai ra chút manh mối nào.

Ngay sau đó, trong cung diễn ra một buổi yến tiệc mừng trăm tuổi của Thái hậu.

Các quan viên cùng gia quyến đều được mời tham dự, bao gồm cả ta.

Yến tiệc là danh nghĩa, nhưng thực chất chỉ là một dịp để các vị tiểu thư, công tử tranh tài ngầm.

Ta ngồi trước gương trang điểm, vẻ mặt buồn chán, thỉnh thoảng lại gật gù như sắp ngủ gục.

Loại yến tiệc này thật sự là thứ nhàm chán nhất trần đời. Phải gượng cười xã giao với các vị tiểu thư quý tộc, không chỉ mệt tâm mà còn tổn thương cả tinh thần.

Liên tỷ đã giúp Ta búi tóc xong xuôi, còn người hầu bên cạnh thì vừa ăn món bánh quế vừa tâng bốc:

“Liên tỷ, tay nghề của tỷ đúng là như phép thuật, biến tiểu thư thành tiên nữ luôn rồi!”

Liên tỷ bị chọc cười, đáp:

“Tiểu thư vốn đã đẹp sẵn mà!”

Lời này mới là chân lý!

Ta xoa đầu Liên tỷ, dẫn theo người hầu cùng rời phủ lên đường dự tiệc.

Những chiếc váy áo cầu kỳ đúng là một gánh nặng, khiến ta cảm thấy mệt mỏi hơn cả thường ngày.

Vừa bước vào Bách Hoa Viên trong cung, ta liền nhận ra không khí ở đây sôi động gấp nhiều lần ngày thường.

Dù vậy, sự náo nhiệt ấy chẳng hề làm ta quan tâm, trái lại, ta vô tình nghe thấy vài tiếng bàn tán nơi góc tường:

“Thái hậu cũng mời Linh Tiếu Tiếu tới à? Đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc là sợ chuyện từ hôn, mất mặt không dám tới rồi!”

“Ngươi nói gì vậy? Da mặt nàng ta dày như thế, sợ mất mặt sao được?”

“Không cha không mẹ ở bên dạy bảo, hành xử thì ngông cuồng, chẳng biết kiềm chế. Đúng là loại không ra gì.”

“Đúng thế, lần trước cầm thương cắt đứt dây tơ hồng của mình, chẳng có vị công tử nào dám cưới loại tiểu thư ngang ngược như nàng ta đâu!”

“Còn bảo chúng ta là tiểu thư khuê các, nói năng dịu dàng. Hóa ra sau lưng lại không ngừng nói xấu như vậy!”

“Ngươi… ngươi!”

Đúng lúc đang nói hăng say, Lý Hoài không biết từ đâu xuất hiện, xen ngang một câu:

“Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta chỉ nghe cho vui thôi.”

Hai vị tiểu thư bị dọa đến im bặt, mặt mày trắng bệch.

Lý Hoài liếc ta một cái, cười nhạt:

“Các tiểu thư, hôm nay Linh tiểu thư không chỉ thông minh rực rỡ mà còn xinh đẹp như ánh mặt trời. Hoa trong Bách Hoa Viên cũng không sánh nổi với nàng.”

Người hầu đi bên cạnh ta, trêu ghẹo:

“Tiểu thư, Lý đại nhân khen người đấy! Nhưng có hơi quá rồi!”

“Quá sao? Ta thấy vẫn ổn mà.” Ta thản nhiên đáp, vẻ mặt như thể lời khen ấy là điều hiển nhiên.

Bước qua góc tường, cả hai tiểu thư ban nãy đều sững người.

Lý Hoài che miệng ho khẽ, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Liên tỷ quả thực là có tay nghề đỉnh cao, ta bước đến trước mặt Lý Hoài, ánh mắt tinh nghịch:

“Hôm nay trông ta có ổn không?”

Lý Hoài ho thêm mấy tiếng nữa, không nói thành lời.

Ở giữa khu vườn, Thái hậu đang ngồi giữa các vị tiểu thư trẻ tuổi vây quanh, nụ cười không ngớt trên môi.

Ta tiến đến, cung kính hành lễ:

“Thái hậu vạn an.”

Thái hậu nhìn thấy ta, ánh mắt lập tức sáng lên, kéo ta đến gần:

“Tiếu Tiếu hôm nay thật đẹp, như ánh sáng rực rỡ khiến người khác phải lóa mắt!”

Ta giả vờ thẹn thùng, khẽ cười đáp lễ.

Ánh mắt thoáng liếc qua Thẩm Dạ, chỉ chạm nhau trong giây lát rồi lại tách ra.

Thẩm Dạ ngây người một lúc lâu mới tỉnh lại, nhưng không hề thấy Lý Khinh đến gần bắt chuyện với hắn.

Sau khi tiệc kết thúc, ta cưỡi ngựa trở về, người hầu bên cạnh không giấu nổi sự thắc mắc:

“Tiểu thư, hôm nay người đúng là khiến người khác khó hiểu!”

“Khó hiểu chuyện gì?”

“Người còn muốn thu hút Thái tử làm gì? Theo ta, Lý đại nhân tốt hơn nhiều!”

Ta bật cười lớn, vừa tháo những món trang sức trên đầu xuống vừa nói:

“Chuyện của ta tự ta sẽ lo liệu. Lý Khinh có liên quan đến Thánh giáo, nếu không làm kinh động nàng ta, làm sao tìm được manh mối?”

“Vậy kế hoạch của tiểu thư là gì?”

“Lý Khinh chắc chắn có liên kết với Thánh giáo, nhưng lý do thì vẫn chưa rõ. Việc Thẩm Dạ hủy hôn lại có quan hệ chặt chẽ với nàng ta. Ngươi nghĩ xem, sao hắn lại làm vậy?”

“Chẳng lẽ Thẩm Dạ thật lòng thích nàng ta?”

“Thích cái đầu ngươi!” Nàng lắc đầu, giọng chắc nịch:

“Thẩm Dạ không hề thích Lý Khinh. Vì Thẩm Dạ không phải kẻ ngốc, hủy hôn để rồi hôm nay lại ra vẻ hối tiếc, chẳng qua là muốn ép Lý Khinh lộ sơ hở.”

Người hầu như bừng tỉnh:

“Thì ra là vậy! Kế này quả nhiên lợi hại! Nhưng mà, nếu Lý đại nhân biết người dùng Thẩm Dạ làm mồi nhử, liệu có… ghen không?”

“Ghen?”

“Đúng vậy, chẳng phải hôm nay Lý đại nhân đã khen tiểu thư như ánh mặt trời sao? Rõ ràng là thích tiểu thư rồi!”

Ta ngẩn người một lúc, sau đó đá người hầu một cái, đuổi hắn đi chỗ khác.

9

Thẩm Dạ gần đây liên tục gửi thiệp mời đến ta.

Cùng với đó là không ít quà cáp, những thứ khiến người khác phải chua xót ganh tỵ.

Liên tỷ mỗi ngày đều giúp ta thay đổi đủ kiểu trang điểm, dù a chẳng mấy để tâm.

Trong lần đi dạo quanh hồ sen, Thẩm Dạ tự tay hái một bông sen, mỉm cười đưa tới:

“Đều là lỗi của ta khi trước bị Lý Khinh mê hoặc mà đánh mất lý trí. Tiếu Tiếu tốt đẹp như vậy, ta đúng là ngu ngốc không biết trân trọng.”

Không chỉ vậy, hắn còn chi nghìn lượng bạc để mua ngọc trai quý, chế thành một chiếc trâm cài, rồi đưa cho ta:

“Tiếu Tiếu, nhất định phải đeo trâm này, rất hợp với nàng.”

Đến tận đêm, hắn vẫn không quên sai người đưa tới những loại trái cây tươi ngon nhất, kèm theo một mẩu giấy viết tay:

“Chỉ cần Tiếu Tiếu đồng ý, dù là ngôi sao sáng nhất trên trời, ta cũng nguyện hái xuống vì nàng.”

Bề ngoài, ta cười cười, nhưng trong lòng chỉ thầm rủa: Đồ mặt dày!

Người từng đánh nàng bằng roi, giờ lại quên sạch mọi chuyện, còn ra vẻ chuộc lỗi.

Ta đem mẩu giấy vứt thẳng vào lồng đèn trong viện, nhìn nó cháy rụi rồi quay người. Vừa lúc đó, Lý Hoài xuất hiện ở phía đối diện.

Ta vẫn chưa thay váy áo sau bữa tiệc, lớp trang điểm vẫn còn nguyên. Nhìn thấy Lý Hoài, ta nheo mắt, giọng điệu trêu chọc:

” Với ngươi ăn vận bình thường vẫn hợp hơn.”

Lý Hoài hôm nay buộc tóc gọn gàng, cài một chiếc trâm ngọc, trên người khoác áo bào đen thêu hình chim hạc.

Hắn chẳng khác gì một con công trống phô trương.

Ta vừa nghĩ, vừa cười nhạt hỏi:

“Lý Hoài, nửa đêm nửa hôm, ngươi xuất hiện trong viện ta làm gì?”

“Phá án thôi, không quấy rầy nữa, ta đi đây!” Hắn vội quay lưng rời đi, nhưng bước chân hấp tấp khiến hắn trượt chân giẫm lên hai mảnh ngói vỡ, suýt ngã.

Không lâu sau, Thẩm Dạ lại mời tađến uống rượu.

“Tiếu Tiếu, thực ra Lý Khinh rất nhàm chán. Nàng ta chỉ giỏi làm thơ, ngoài ra chẳng biết gì cả. Nhưng ta không ngờ, ngay cả những bài thơ ấy cũng chỉ là giả vờ.”

“Nhàm chán như vậy, tại sao ngươi lại từ hôn ta để cưới nàng ta?” Ta hỏi, ánh mắt thoáng tia khinh thường.

“… Chuyện trước kia, không nhắc nữa thì hơn.” Hắn cúi đầu, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ, nhấp một ngụm rượu, rồi bất ngờ nắm lấy tay ta, giọng nói mang theo sự bi thương:

“Tiếu Tiếu, Lý Khinh bề ngoài thanh thuần, nhưng sau lưng lại lừa dối ta. Nàng ta lấy chuyện đứa trẻ để ép ta phải cho nàng danh phận. Ta không còn cách nào khác!”

Ta khẽ run trong lòng: Lý Khinh vì Thánh giáo mà ngay cả danh tiết cũng không tiếc hy sinh sao?

“Đã như vậy, tại sao ngươi còn dây dưa không dứt?” Ta giả vờ tổn thương, ánh mắt liếc nhẹ về phía sau bình phong như đang chờ đợi điều gì.

“Tiếu Tiếu, nếu nàng đồng ý, ta nguyện vứt bỏ tất cả. Nếu nàng không đồng ý… vậy ta cũng chỉ còn cách cưới nàng ta mà thôi.”

Thẩm Dạ, ngươi thậm chí còn không bằng cầm thú.

Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà hắn lại đem cả đứa trẻ ra mặc cả.

Ngay lúc đó, sau bình phong vang lên tiếng rít gió mạnh. Ta khẽ nhắm mắt, rồi giả vờ ngất lịm.

Thẩm Dạ hoảng hốt đỡ lấy ta, không nhận ra a đang lặng lẽ nghĩ:

Cuối cùng, con cá cũng đã cắn câu. Bao ngày giả vờ qua lại với Thẩm Dạ, quả nhiên không uổng công.

10

Tĩnh Viện.

Nền gạch lạnh buốt dưới lưng, ta khẽ cựa người, mắt nhắm chặt, giả vờ tỉnh lại với vẻ kinh hãi. Trước mặt ta là Lý Khinh, đang nhàn nhã thưởng trà, đôi mắt cụp xuống, ánh lên tia khinh bỉ pha lẫn tức giận.

“Linh Tiếu Tiếu, ngươi có biết ta rất ghen tỵ với ngươi không? Ta luôn nghĩ, giống như những con chim tự do, ngươi chẳng cần phải chịu những ràng buộc như ta.”

Đột nhiên, Lý Khinh ném mạnh chén trà xuống đất, giọng đầy vẻ mỉa mai:

“Nhưng hóa ra ngươi cũng chỉ là một kẻ tầm thường, cũng leo trèo cầu cạnh như ai. Nếu đã vậy, ta sẽ thêm một mồi lửa cho ngươi!”

Dứt lời, nàng ta lấy ra một viên thuốc, ép Thẩm Dạ nuốt xuống.

Ta khẽ thử giãy giụa, phát hiện dây thừng buộc trên tay mình rất chặt, không thể thoát ra.

Chỉ một lát sau, Thẩm Dạ mơ màng tỉnh lại, miệng lẩm bẩm vài câu không rõ, rồi bắt đầu cởi bỏ áo của mình.

Lý Khinh hạ dược sao? Nhưng tại sao không chỉ buộc mình mà cả Thẩm Dạ cũng bị trói?

Ta nhìn thái độ của Lý Khinh, rõ ràng nàng ta định đứng ngoài xem kịch. Ta cắn răng, trong lòng thầm rủa: Thật là khốn kiếp!

Không nhịn được nữa, ta tung chân đá Thẩm Dạ ngã nhào, lạnh giọng hỏi:

“Lý Khinh, đáng giá đến mức này sao? Nếu chuyện này bại lộ, ngươi sẽ bị kết tội tru di cửu tộc, ngươi không sợ sao?”

Lý Khinh bật cười lớn, ôm bụng nói:

“Sợ? Ta đã sống trong cuộc đấu đá tranh giành của các ngươi, dựa vào cái gì ta không thể đấu tranh cho chính mình? Chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu điều đó.”

“Ai ngốc? Là ai dạy ngươi những thứ này?”

Lý Khinh không trả lời, nhưng ánh mắt nàng ta ánh lên vẻ phức tạp. Cuối cùng nàng ta nói với vẻ cam chịu:

“Đừng nói nữa. Tài hoa và hoài bão của ta, tất cả những gì ta đánh đổi đều là vì tương lai.”

“Đừng tự lừa mình. Người thật lòng vì ngươi sẽ không để ngươi phải hy sinh.”

“Im miệng! Im ngay!” Lý Khinh gần như phát điên, liên tục lắc đầu.

Ta chỉ thở dài. Đáng tiếc, một người như Lý Khinh, đến bước đường này rồi, tất cả chẳng qua chỉ là công cụ để đạt được mục đích.

Đột nhiên, Lý Khinh nâng tay lên, nơi cổ tay nàng ta lộ ra một chiếc ám tiễn, nhanh chóng nhắm vào ta.

“Vút!”

Tiếng tiễn xé gió lao đến, ta lăn người tránh kịp, nhưng bất ngờ bị một bóng người lao vào chắn trước mặt.

Mũi tiễn sượt qua vai người đó, ghim thẳng vào tường.

Kẻ chắn trước mặt ta là Lý Hoài. Hắn khoác hờ áo, đưa chân đá mạnh vào Thẩm Dạ, khiến hắn lăn ra một góc.

Trong lúc đó, sư phụ của ta cùng đội ngựa đã bao vây kín viện.

Ta ngước lên nhìn Lý Hoài, cất giọng:

“Lý Hoài, đừng làm hắn ngất đi. Ta còn cần hắn để hoàn thiện kế hoạch của mình.”

Thẩm Dạ bị treo ngược lên giữa phòng, gương mặt nhăn nhó nhưng không thể nói được gì.

Đứng trước hắn là một người của Thánh giáo. Ta nhìn kỹ, nhận ra người đó chính là Tạ Lương – kẻ mà triều đình truy nã suốt bao năm qua.

Tạ Lương hoảng loạn, gào lên:

“Lý Hoài, mũi tên đó đáng lẽ phải giết chết ngươi từ trước rồi! A… a… a! Hoàng đế hiện giờ đã già yếu, chỉ cần Thẩm Dạ lên ngôi, đứa con của Lý Khinh sẽ trở thành hoàng tử duy nhất! Nếu giết Thẩm Dạ…”

Tạ Lương chưa nói hết câu, đã bị chi chít mũi tên cắm vào người từ sư phụ của ta và đội ngựa ban đầu, hắn hét lớn một tiếng đầy tuyệt vọng:

“A… a… a!”

Ta lặng lẽ quan sát, trong lòng nghĩ: Đến cùng, mọi quân cờ đã được xếp sẵn, giờ chỉ còn chờ thời điểm thích hợp để hạ màn.

11

Thẩm Dạ bị Lý Hoài ném thẳng xuống hồ sen ngâm cả đêm. Đến khi tỉnh lại, hắn chỉ nhớ mình từng uống rượu, còn tất cả những chuyện sau đó đều chẳng nhớ nổi.

Lý Thái phó sau khi biết được chân tướng, để chứng tỏ lòng trung thành, đã tự mình dâng sớ lên triều đình, cầu xin xử phạt Lý Khinh, đồng thời khẳng định sự trong sạch của dòng họ Lý.

Hoàng đế nể tình đứa bé trong bụng Lý Khinh, không nỡ xử tử, chỉ hạ lệnh đưa nàng ta đến hoàng trang, nghiêm cấm mọi tiếp xúc bên ngoài.

Từ đó, cuộc sống của Lý Khinh trở nên tĩnh lặng, nàng ta ngẩn ngơ, chẳng còn chút sinh khí, cũng chẳng thiết tha bất kỳ điều gì.

Ta từng hỏi Lý Khinh khi gặp lại:

“Lý Khinh, sau khi sinh đứa trẻ, ngươi định làm gì? Sống như thế này, ngươi không cảm thấy chán sao? Không sao đâu, ngươi vẫn có thể bắt đầu lại.”

Lý Khinh thoáng sững người, sau đó chỉ đáp:

“Thật sao?”

Ta nhẹ cười, giọng nói có chút châm chọc:

“Phải, chỉ cần ngươi thử tin một lần.”

Lý Khinh nhìn ta, ánh mắt lạc lõng như một chiếc lá trôi giữa dòng, rồi nói khẽ:

“Chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa. Ta thực sự xin lỗi.”

Nửa tháng sau, ta cưỡi ngựa phi qua con đường quan đạo, phía sau là Thẩm Dạ vừa đuổi theo vừa gọi:

“Tiếu Tiếu, nàng định đi mãi như vậy sao? Bao giờ nàng mới quay về? Trước khi đi, có thể ký vào giấy từ hôn không?”

Tavung roi thúc ngựa, không thèm đáp lời, chỉ để lại bóng lưng xa dần trên đường quan đạo.

Dọc đường, ta bắt gặp một quán trà nhỏ, trước quán có một người đang chờ. Người đó chính là Lý Hoài, khoác áo dài, trông thật sự có phong thái của một hiệp khách.

“Lý đại nhân, ngươi ngồi đây làm gì?”

“Chờ nàng.”

“Ồ? Lý đại nhân nay còn nhàn nhã đến mức ngồi uống trà sao? Công vụ không cần giải quyết à?”

“Đã xong hết rồi.”

“Vậy thì chúc Lý đại nhân lên đường thuận lợi.”

“Nàng cũng đang chu du thiên hạ, ta cũng vậy. Chi bằng chúng ta đi chung một đoạn?”

Ta nhếch môi cười, giọng đầy thách thức:

“Được thôi, trừ khi… ngươi đuổi kịp ta.”

Ta thúc ngựa phi đi. Nhưng chưa được bao xa, Lý Hoài đã phi ngựa theo sát bên cạnh, nhẹ nhàng nói:

“Thật trùng hợp, ngựa của ta vừa mất, không biết Linh tiểu thư có thể cho ta đi nhờ một đoạn không?”

Ta liếc sang con ngựa tuấn mã mà hắn đang cưỡi, cười nhạt:

“Lý Hoài, bịa chuyện cũng phải chuẩn bị trước chứ? Ngươi đang cưỡi con ngựa ngàn dặm kia kìa.”

“Ta nói toàn lời thật mà.”

“Lời thật ư…!”

Kết thúc.

Nàng gối đầu lên chiếc yên ngựa, nhìn lên bầu trời cao rộng, khẽ cười.

Tùy chỉnh
Danh sách chương