Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bộ bàn ghế gỗ đỏ ở đại sảnh đưa lên xe.
20 rương gấm vóc lụa là cũng đưa lên xe.
Mấy chục bộ đồ sứ trắng, bát đĩa trà cụ đều sắp xếp cẩn thận lên chiếc xe khác.
Ngân phiếu, điền khế, trang sức, thiếp giữ sát bên chân.
Quay lại ngó, chỉ còn Chu gia trống hoác, vài hạ nhân ngẩn ngơ nhìn nhau.
A hoàn hồi môn Bạch Chỉ hớn hở: “Tiểu thư xem, Chu gia nực cười thật, trơ mỗi cái nhà trống trơn.”
“Đi thôi, chuyện nực cười đích thực còn ở phía sau.”
Vừa về đến nhà, bà bà thô lỗ của Chu Nguyên đã đuổi theo, đứng ngoài cửa gào lên: “Bạch gia các ngươi đúng là không có lương tâm. Người ta nói một ngày làm phu thê trăm ngày ân, vậy mà ngươi sống sượng dọn sạch nhà con ta. Chút đồ cũng không chừa cho ta. Ta phải đến nha môn đánh trống kêu oan, coi các ngươi có còn biết xấu hổ không.”
Bà kêu gào inh ỏi, thiếp chẳng thèm ra mặt.
Phụ thân và mẫu thân thiếp bước ra gặp mụ.
Mẫu thân vừa trông thấy đã tát hai bạt tai: “Con trai bà ở ngoài nhân tình có con, lại lừa con gái ta uống canh tránh thai suốt ba năm, rồi còn vòi tiền về phụng dưỡng phụ mẫu, giờ lại muốn tham của nhà ta? Ta khinh. Coi chừng ta ép các ngươi trả lại hết những gì đã đem cầm cố, có khi bán luôn mạng già cũng không trả nổi.”
Phụ thân cũng giận dữ, dọa khiến Chu Nguyên mất chức.
Bà ta ôm mặt, chẳng dám la lối thêm.
Vài hôm sau, nghe đồn Chu Nguyên sắp cưới vợ mới.
Bà bà gặp ai cũng khoe dâu mới:
“Nàng dâu mới sinh cho ta một cháu trai mập mạp, còn Bạch gia kia, vào cửa mấy năm chẳng đẻ lấy một trứng.”
“Ôi, nàng dâu ấy là con nhà gia giáo, nổi danh tài nữ, với con trai ta xứng vô cùng, chứ đâu như đám con buôn.”
Hôn lễ ấy hao hao đời trước, chỉ kém hoành tráng hơn.
Câu đối lố bịch dán ngoài hành lang cũng không thấy đâu.
Thân thích đến mừng chẳng được mấy, phần đông đến xem náo nhiệt.
Nghe đồn sau khi Nhậm Tố bước vào cửa, vừa thấy tòa nhà rỗng tuếch, sắc mặt sa sầm.
Đêm đó, Chu gia truyền ra tiếng cãi vã:
“Khi trước chàng hứa hẹn hay thế, nói sẽ cho ta cuộc sống thế này thế nọ. Giờ thì sao, còn gì trong phủ này? Chỉ sợ mấy bữa nữa muốn trả tiền công cho hạ nhân cũng phải đem đồ của ta đi bán ư?”
“Thứ gì của nàng thì cũng là của ta rồi!”
“Đừng đụng vào cây san hô của ta!”
“Tượng Quan Âm không được bán, xúi quẩy lắm!”
“Đó là chiếc vòng tay ta thích nhất, không, không được! A… Chu Nguyên!”
11
Sau khi thiếp quay về nhà sinh mẫu, ban đầu vẫn có họ hàng lui tới khuyên giải.
Nhưng thiếp vừa đanh thép vừa mềm mỏng đáp lại, họ đành thôi.
Họ bảo: “Chu Nguyên tốt thế cơ mà, chàng là người có học vấn, là bậc thanh lưu, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà con đã hòa ly, con nóng nảy quá. Ấy là quan đấy, nhà này xưa giờ đâu có ai làm quan.”
Thiếp nói: “Tốt thế, tứ cô mau gả con gái sang đó đi. Con nhớ tứ cô còn đứa con chưa gả.”
“Con nói gì thế Sân Sân, muội muội con còn là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể lấy kẻ từng có một đời vợ.”
“Chuyện đó can gì, Chu Nguyên là thanh lưu mà, gả đến chỉ có nâng giá nhà cô lên thôi.”
Họ bảo: “Nam nhân tam thê tứ thiếp là thường, Sân Sân làm quá lên chi.”
Thiếp còn chưa kịp mở miệng, mẫu thân đã kéo thiếp ra sau: “Ngũ tẩu, hai tháng trước ta nhớ ngươi còn sang nhờ phu quân ta ra tay dạy dỗ hiền tế nhà ngươi vì nó ham chơi gái gú, lo nó chẳng coi nữ nhi nhà ngươi ra gì. Bảo nếu nó rước kẻ kia về làm thiếp, nữ nhi nhà ngươi ắt khổ. Sao giờ việc xảy ra cho nữ nhi nhà ta thì thành ra làm quá?”
Từ bé đến giờ, thiếp ít nghe mẫu thân nói lời nặng nề.
Có hai lần bà nổi giận: một là khi phụ thân muốn gả thiếp cho Chu Nguyên, bà nói trên đời làm gì có chuyện đột nhiên nhiệt tình như thế, Chu Nguyên vừa gặp mấy lần đã nói yêu đương chếc đi sống lại, thật sáo rỗng.
Lần kia là mấy bữa trước, lúc bà tát tai mẫu thân của Chu Nguyên.
Hôm nay là lần thứ ba.
Bà sợ những lời kia khiến thiếp khó chịu, đến dáng vẻ hiền lành ngày thường cũng bất chấp.
Còn đời trước, thiếp chỉ lo cho phu quân và nhà chồng, hễ về nhà là hỏi xin tiền, xin đồ.
Nghĩ đến, lòng thiếp chua xót.
Chờ khách về, thiếp nắm tay mẫu thân ngồi dưới gốc cây hoè lớn trong sân.
Bà nhìn thiếp, cười bảo: “Con lớn thế rồi còn chảy nước mắt sao. Việc đã thế, đừng nghĩ ngợi nữa. Làm người, phải hướng về phía trước, đừng vì một kẻ tệ bạc mà đánh mất lòng tin vào tương lai.”
“Mẫu thân, con sẽ sống tốt, người đừng lo.”
Thiếp sà vào lòng bà, thấy an yên, ấm áp, hạnh phúc hơn bao giờ hết.
12
Thiếp học làm ăn, dần dần tiếp quản sản nghiệp gia đình.
Phụ thân bảo người đã có tuổi, thiếp lại không có huynh đệ, của cải trong nhà sớm muộn cũng giao cho thiếp.
Thấy thiếp nhanh chóng thoát khỏi vướng bận, vươn lên phấn chấn, người rất yên lòng, bèn cùng mẫu thân hưởng cuộc sống an nhàn tuổi già.
Người ta nói sĩ nông công thương, thương hộ là hạng thấp kém.
Ngày trước thiếp và phụ mẫu cũng để tâm những lời đó.
Trải qua bao chuyện, chợt thấy chẳng là gì cả.
Nhà thiếp kinh doanh bằng chữ tín, không gian dối, không bán đứng đồng bào.
Chúng ta dựa vào chính sức mình.
Điều đó có gì đáng thẹn.
Chưa đầy một năm, sản nghiệp nhà thiếp phát triển gấp đôi.
Ngay cả lão quản gia theo phụ thân bấy lâu cũng khen: “Đại tiểu thư làm ăn vừa có đầu óc vừa biết đối nhân xử thế.”
Phụ thân thích uống rượu, thiếp bèn mua lại tửu lâu lớn nhất trong thành, sửa sang, treo biển Bạch gia.
Đã sớm sai người quảng bá, bảo rằng ngày khai trương Bạch gia tửu lâu, mỗi khách đến ăn tiệc sẽ được tặng một bình lê hoa thanh tửu do chính tay cô nương Bạch gia ủ.
Đến hôm mở tiệm, tửu lâu đông nghẹt, bên ngoài người người xếp hàng rồng rắn chờ đến lượt.
A hoàn Bạch Chỉ mừng rỡ níu tay áo thiếp: “Tiểu thư nhìn kìa, nhiều người đến quá. Tửu lâu nhà ta sắp nứt mất. Nhưng tiểu thư ơi, cô nói mỗi người sẽ được tặng một bình rượu, lỡ không đủ thì sao. Như vậy e tổn hại danh tiếng nhà ta.”
Thiếp cười dí nhẹ trán muội ấy: “Ngốc ạ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Cho dù rượu không đủ, còn có quà khác, tuyệt đối chẳng để ai chê cười.”
13
Đúng lúc Bạch gia tửu lâu náo nhiệt, thì ở nha môn lại có phiên xử đại án.
Kẻ quỳ trong đường chịu thẩm vấn chính là Chu Nguyên, kẻ vừa được thăng chức không lâu.
Nha môn từng phê khoản ngân lượng tu sửa cây cầu mục nát ở ngoại ô, việc này do Chu Nguyên phụ trách.
Cầu xây lại chưa đầy 3 tháng đã gãy lìa.
Khi đó có hai lão nhân đang đi qua, ngã xuống đá giữa sông, chếc ngay tại chỗ.
Dân chúng căm phẫn, vác thi thể hai cụ đến nha môn đánh trống kiện cáo.
Quan hỏi kiện ai.
Họ đáp, kiện Chu đại nhân.
“Chu đại nhân phụ trách xây cầu, mới được vài tháng đã xảy ra chuyện, ắt có khuất tất. Sao cầu yếu thế, có phải rút bớt vật liệu?”
Phủ doãn nghe xong, lập tức phái nha sai bắt người.
Ban đầu, Chu Nguyên nhất quyết chối, bảo vô căn cứ, nghĩ rằng đã làm kín kẽ, ai chứng tội được.
Nào ngờ trong đám thợ xây cầu, có kẻ không chịu nổi lương tâm dằn vặt, chủ động đứng ra vạch tội chàng.
Hắn vì muốn cung phụng tình nhân cuộc sống dư dả, đã nuốt một nửa số bạc xây cầu, chỗ lẽ ra cần đá lấp liền thì lại lấp toàn bùn đất và cành lá mục.
Phủ doãn ra lệnh tống hắn vào đại lao, dùng hình nghiêm khắc.
Chu Nguyên mau chóng nhận tội.
14
Vụ việc liên quan dân chúng, lại ảnh hưởng danh tiếng triều đình, nên Chu Nguyên bị kết án chém ngay.
Hôm hắn bị áp giải ra pháp trường, thiếp đứng trước Bạch gia tửu lâu nhìn.
Hắn khoác áo tù, mắt mờ mịt, trên người dính trứng gà, rau xanh do dân giận dữ ném, mặt mày có vết máu.
Không còn chút dáng vẻ hào hùng khi xưa.
Dường như tấm biển của tửu lâu đập vào mắt, hắn ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của thiếp.
Thoạt đầu hắn sững sờ, rồi “phịch” một tiếng, quỳ xuống: “Sân Sân, cứu ta. Nàng nhiều bạc mà, cứu ta một mạng. Từ nay ta chỉ thương nàng, không mơ tưởng kẻ khác. Ta sẽ để nàng sinh con, mỗi ngày rửa chân, chải tóc cho nàng, hầu hạ nàng, cứu ta được không?”
Hắn không ngừng gọi tên thiếp, giọng nịnh hót và hèn mọn.
Thiếp đem một vò rượu ngon cùng một túi bạc, đích thân trao cho mấy vị quan sai áp giải: “Các vị đại nhân vất vả rồi. Xin nhanh đưa phạm nhân đi, gã gào trước tửu lâu nhà thiếp, gây ảnh hưởng buôn bán.”
Kiếp trước, thiếp gả cho hắn hơn 20 năm, hắn chưa từng cười với thiếp.
Lúc hỏi tiền cũng là vẻ kiêu kỳ lãnh đạm.
Khi đó, thiếp thấy hắn thật cao xa, không thể chạm tới, nghĩ phận thương hộ hèn kém không xứng với hắn.
Giờ nhìn lại, chính hắn chẳng xứng với thiếp.
Hắn ích kỷ, bạc bẽo, nào đáng để thiếp hiến dâng cả đời.
Khi xưa, nhờ vào tình yêu của thiếp mà hắn rực rỡ.
Mấy vị sai nha nhận vò rượu với túi bạc, liền đá cho Chu Nguyên mấy cước, rồi lôi hắn mặt xám tro về phía ngọ môn.
Nghe đâu hắn chếc rồi, Nhậm Tố biến mất, bỏ lại một đứa con.
Song thân của Chu Nguyên già cả, đành gắng gượng nuôi cháu, đáng thương.
Bởi hắn là tội phạm, nên sau khi chếc, không được cúng tế, không được lập bia, chẳng vào từ đường.
Chẳng lâu sau, mẫu thân hắn hóa điên, thường ôm đứa bé ra đường, vừa khóc vừa cười.
Gặp ai cũng bảo: “Con trai ta là người của triều đình, là quan đấy!”
“Con trai ta là người có học vấn, có thân phận, khác phường các ngươi.”
“Con ta khổ quá.”
Bà ta lúc tỉnh lúc mê, người đời thấy vậy cũng chép miệng tiếc thương.
Mẫu thân thiếp hỏi: “Sân Sân, ta vẫn thắc mắc, vì sao con đột nhiên nhất quyết hòa ly, lại còn biết chuyện giữa Chu Nguyên và Nhậm Tố?”
Thiếp dừng tay gảy bàn tính, ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười: “Con nghĩ là do số mệnh. Trong âm thầm, tự khắc có người dẫn dắt con phát hiện ra chân tướng.”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!