Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Hôm nay là sinh thần của Chu Nguyên, không rõ vì sao chàng quanh co dặn bà bà bảo người truyền cho thiếp hay rằng công vụ bề bộn, chàng về trễ, không cần chờ mừng tuổi.

Kẻ đưa tin còn dặn lời bà bà, bảo phu thê đừng quá xa cách, dù tương kính như tân cũng tốt, nhưng thật sự thân thiết như một nhà mới là thượng sách.

Thiếp cười nhạt tiễn người về, biết tỏng trong lòng cả nhà họ còn đang nhòm ngó tiền của thiếp.

Có điều chúng không tiện mở miệng, thiếp cũng vờ u mê, tuyệt chẳng đả động đến chuyện trợ cấp.

Quả nhiên, ả bên ngoài trở dạ đúng hôm nay, Chu Nguyên vừa ra khỏi nha môn thì cuống cuồng đi gọi bà đỡ, gọi lang trung, dắt họ chạy như bay đến tiểu viện.

Trên đường vừa chạy hụt hơi, vừa không quên mắng nhiếc thiếp: “Ả ta càng ngày càng chẳng ra gì, giờ trong nhà đến xe ngựa cũng không có, hại ta phải lếch thếch thế này, thật mất thể diện.”

Chàng dẫn mọi người đẩy cổng tiểu viện, vừa ngước lên đã thấy thiếp ngồi ngay trước hiên, phe phẩy quạt, miệng cười tủm tỉm: “Phu quân sao ăn nói thô tục quá. Thiếp nghe rõ rồi đấy. Chẳng qua bổng lộc hàng tháng của phu quân chỉ bấy nhiêu, ăn không đủ, lấy đâu ra bạc để nuôi xe ngựa. Thế nhưng phu quân cũng tài thật, trong nhà vì tiền mà tranh cãi triền miên, nhưng lại lén thuê được một biệt viện không tệ.”

“Bạch Sân Sân, ngươi muốn làm gì?”

Thấy dáng vẻ chàng tức tối bất lực, thiếp thấy sảng khoái vô cùng.

Kiếp trước, thiếp dốc hết tất cả cho chàng, cuối cùng tan nhà nát cửa, chếc đi cũng chẳng ai viếng mộ.

Còn chàng lại ôm giai nhân, con trai con gái đủ đầy, cớ gì chứ.

Chàng còn dám đòi xe ngựa, dám cho rằng thân phận mình không nổi một cỗ xe ngựa quả thực mất thể diện.

Chàng không thử nghĩ mình xứng không.

Mười lượng bạc bổng lộc một tháng, còn mong sống thế nào.

08

“Thiếp không muốn làm gì hết. Thiếp chỉ muốn hỏi một câu, giờ có thể hòa ly chưa?”

Thiếp cười híp mắt nhìn chàng.

Khi trùng sinh, thiếp đã lên kế hoạch hòa ly.

Hồn thiếp vất vưởng ở Chu gia nhiều năm, nhìn thấu tính khí Chu Nguyên.

Kẻ này tự cao tự đại, lại ích kỷ hẹp hòi.

Đời trước, chàng vốn khinh thường xuất thân thương hộ của thiếp, cảm thấy thiếp chẳng xứng với thân phận chàng.

Vì thế chàng mới bịa ra lời dối gian về nấm độc, không cho thiếp sinh con.

Nhưng chàng lại túng thiếu, còn nhà thiếp lại giàu có.

Vậy nên đời trước, chàng mấy lần duy trì hôn nhân bề ngoài với thiếp, trong khi lại để người mình thương ở ngoài.

Chàng chẳng ưng thiếp, chỉ mê tiền thiếp.

Hiện giờ, chàng vẫn tay trắng, hẳn không dễ gì chịu buông tha thiếp.

Mấy bữa trước, thiếp nói hòa ly chỉ để thử thái độ, quả nhiên đúng như dự đoán.

Còn hôm nay là bước then chốt trong kế hoạch của thiếp.

Trước khi cầu hôn thiếp, Chu Nguyên từng có một đoạn tình cảm.

Nữ nhân kia – tức người tình của chàng – là con gái phu tử chàng học nhờ ở thôn, danh gọi Nhậm Tố, vốn là tài nữ có tiếng vùng ấy.

Chu Nguyên rất thương ả, hai người quyến luyến gắn bó, trải qua dăm tháng mặn nồng.

Nhưng phu tử chẳng vừa lòng Chu Nguyên, chê chàng nông cạn.

Còn nhà Chu Nguyên cũng ghét ả, cho rằng nhà mình đã đủ nghèo, lấy thêm một cô nương cũng nhỏ môn tiểu hộ, tương lai tối tăm.

Đôi trẻ bị song thân ngăn cản, đành chia tay.

Nhậm Tố sau đó gả vào một nhà sĩ thân, phu quân đoản mệnh qua đời, ả góa phụ sớm, rồi bị công công bà bà chê là vô tích sự, đuổi về nhà sinh mẫu.

Gặp lại nhau, Chu Nguyên và ả như khô củi bốc cháy, ngùn ngụt bùng lên.

Ả tự nhận mình xuất thân nhà nho giáo, ngấm ngầm khiêu khích, để Chu Nguyên càng thấy chướng mắt thiếp hơn.

Đời trước, thiếp lại lầm tưởng mình làm chưa tốt, không chiếm được lòng phu quân, chìm vào chuỗi ngày dằn vặt, hết mực tự hạ thấp bản thân.

Rồi càng điên cuồng bù tiền cho chàng, thậm chí đi học kinh thương, gắng hết sức tạo nên sản nghiệp không nhỏ.

Chỉ vì lao lực quá độ, thiếp đoản thọ, 39 tuổi ra đi.

May mắn ông trời thương, cho thiếp làm lại cuộc đời.

Hôm nay, thiếp phải dứt khoát thoát khỏi Chu Nguyên, muốn hai người bọn họ bị báo ứng.

09

“Ngươi quả thật muốn hòa ly với ta?”

Chu Nguyên trừng mắt: “Nhà các ngươi cũng chỉ phường con buôn, lấy tư cách gì đòi hòa ly với ta. Cho dù ta có nữ nhân bên ngoài, thì đã sao. Ta là quan triều đình!”

“Quan triều đình cái gì, chức quan ấy là phụ thân ta bỏ tiền ra mua giúp ngươi.”

“Ta có công danh!”

“Vậy ngươi lại càng không thể dính vào chuyện sủng thiếp diệt thê. Ngươi lừa ta, nói sức khỏe có vấn đề không sinh con được, ép ta uống 20 năm liền canh tránh thai, thế mà ả ngoài kia lại mang thai sinh con. Chuyện này nếu ta phanh phui đến quan phủ, quan phủ cũng sẽ xử chúng ta hòa ly, hơn nữa ngươi đừng hòng giữ được quan chức, giữ được danh dự. Còn người tình của ngươi, vốn là con gái phu tử, để ta phơi bày tội trạng của hai ngươi, đoán xem phu tử có đánh chếc ả chăng?”

Chu Nguyên nhìn thiếp như thể người xa lạ.

“Bạch Sân Sân, ngươi chẳng màng đến danh dự phụ mẫu mình ư. Chúng ta mà hòa ly, người đời nghị luận ra sao, ngươi tính rồi chứ?”

“Ta sống cho mình, không phải cho người đời.”

Thiếp không buồn nói ra rằng đời trước thiếp quá để tâm lời thiên hạ, sợ họ cho thiếp không đủ tốt, không hiền đức, không sinh được con.

Vì quá bận tâm, thiếp sống khổ sở hơn ai.

Đến cuối cùng, chẳng được gì.

Chu Nguyên hiểu thiếp nghiêm túc, lòng hắn đâm liều: “Bạch Sân Sân, quả nhiên ngươi là con thương hộ, chẳng biết tam tòng tứ đức, lại ghen tuông, lại vô tử, suốt ngày gây ồn ào bất hòa, ta hôm nay phải bỏ ngươi. Cút đi, đừng trách ta không nể tình.”

“Chu đại nhân, là hòa ly, không phải hưu thê. Nếu không, danh dự của ngươi và người tình cũng tiêu. Về phần tiền bạc, ngoài của hồi môn của ta, ngươi yên tâm, một đồng ta cũng không lấy đâu.”

Nhưng ngoài của hồi môn ấy, Chu gia còn gì để mà lấy.

10

Hôm đó, Chu Nguyên viết giấy hòa ly cho thiếp.

Thiếp cẩn thận cất vào, bắt đầu sai người chất những món theo danh sách của hồi môn mang về nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương