Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
“Nghe nói dạo gần đây Du Nhuyễn bắt đầu đưa người của mình vào công ty của Đỗ Thiệu Minh đấy.”
“ ta thì ngon . Vừa xong thì nhà Du cũng chịu công nhận thân phận con riêng, công ty bên cũng phất lên thấy rõ.”
“Dựa được vào gốc đại thụ đúng là dễ thật.”
“Chứ nghĩ tới chuyện trước kia cậu vất vả chạy lo đủ kiểu Đỗ Thiệu Minh, kéo từng nguồn tài trợ, từng mối quan hệ…
Bây lại để Du Nhuyễn ngồi mát ăn bát vàng, tức đến nghiến răng.”
Tôi vừa lật tài liệu dự án, vừa bật loa nói chuyện với Đồng Khả An.
“ đâu có lỗ. Trong bọn còn dây dưa qua lại, cũng kiếm được không ít.”
“Còn chuyện Thiệu Minh dạo này có dễ không thì… e là không.
Anh ta đúng là có quyền điều hành, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm ở ông Đỗ.
Chẳng lẽ cả tập đoàn Đỗ thị lại đổi sang Du?
Huống hồ trong nhà Đỗ, người trẻ tuổi đâu chỉ có mình anh ta.”
Nói thật thì cũng khó đoán.
tôi hiểu rõ tính cách Đỗ Thiệu Minh — tham vọng không nhỏ.
Công ty không thể là nơi anh ta cũng được.
Tôi đoán Du Nhuyễn dùng chiêu “ trước báo ” để cài người của mình vào.
Nhờ cú drama ở lễ , mối quan hệ giữa tôi và Thiệu Minh cũng không còn là bí mật trong giới.
Các đối tác trong nước dần dần cũng gửi về tôi vài tin bên lề.
Ví dụ — Đỗ đã bắt đầu đẩy người anh của Thiệu Minh lên, áp lực là rất rõ ràng.
Tình yêu lẫn sự nghiệp, Thiệu Minh bị kẹt ở giữa chắc cũng khó lắm.
Khả An bên đầu dây kia rõ ràng không hài lòng với thái độ điềm nhiên của tôi.
“Ý cậu là sao? Sang nước thì xuất gia luôn à?
Ngồi thiền tỏa sáng tới xá lợi bay đầy mặt người ta luôn!
Cậu còn thấy tội nghiệp ngày tháng của hắn, định gửi một thùng than sưởi ấm mùa đông nữa chắc?”
Tôi bật cười khẽ, cong cong khoé mắt:
“Gửi than sưởi ấm thì không đâu.”
“ đang nghĩ… liệu có thể nhân cơ hội này kiếm được một mẻ không nhỉ.”
“Trời ơi, đỉnh cao luôn. Tưởng đâu cậu bị tình yêu lú, hóa ra là nhà tư bản đội lốt mỹ nhân.”
tôi cũng không ngờ, hai tháng , tôi lại nhận được cuộc gọi từ Đỗ Thiệu Minh.
“Hằng Tranh.”
Chỉ một tiếng gọi, qua ngữ điệu quen thuộc , khiến tôi bất giác rùng mình.
“Đỗ Thiệu Minh? À không, phải gọi là… Ngài Wilson đúng?
Thảo nào giáo sư bên này không chịu nói tên thật của khách hàng, chỉ bảo là ‘một người quen cũ’. Hóa ra lại là anh.”
Việc Thiệu Minh tìm ra được tôi, tôi cũng chẳng lấy lạ.
Tôi chỉ rời khỏi đất nước chứ đâu có đi đầu thai.
Giới kinh doanh trong – nước cũng chẳng lớn đến khó ra tung tích ai.
Anh ta tìm tôi? Chỉ là bỏ công hơn người khác một chút mà thôi.
“Hằng Tranh, anh…”
Giọng anh ta có vẻ do dự.
Tôi vừa nghe đã thấy bực, trong lòng thầm lật mắt một vòng.
Anh cái mà anh?
Dù có nói trời nói biển, một kẻ từng cắm sừng người khác, với tôi thì không còn để “ôn lại chuyện cũ” cả.
Không chúc anh ngã cầu thang gãy chân đã là tôi rộng lượng.
Còn chuyện tôi vẫn chịu nghe máy, thuần tuý là anh đang là bên đặt hàng, thế thôi.
Tôi lạnh nhạt ngắt lời anh ta, không vòng vo:
“Nếu không có vấn đề , vậy tôi xin phép giới thiệu luôn về dự án này nhé, Chủ tịch Đỗ.”
Đỗ Thiệu Minh vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, cố níu kéo chuyện xưa:
“Hằng Tranh, chuyện năm … anh thật sự xin lỗi.
Anh mình đã khiến tổn thương rất nhiều,
cũng vậy giận đến bỏ trốn, rời khỏi lễ , ra nước .
Anh… thật sự nợ một lời xin lỗi.
Anh…”
Tôi im lặng vài giây, khẽ thở dài:
“Đỗ Thiệu Minh, bây anh đã đạt được thứ mình chưa?”
Đầu dây bên kia lặng đi rất lâu.
Khi giọng anh vang lên trở lại, nghe ra mệt mỏi rõ rệt:
“Anh không chắc nữa.
Du Nhuyễn đã khác xưa nhiều lắm.
Đến anh bắt đầu nghi ngờ — rốt cuộc có phải là người mà anh từng yêu không.”
“Anh … mình không nên phiền cuộc hiện tại của .
Chỉ là hôm nay anh đi dự một buổi tiệc,
vô tình nhớ lại những ngày trước kia — khi hai đứa cùng nhau sát cánh việc…”
Tôi bật cười lạnh một tiếng, không che giấu nổi sự giễu cợt trong đáy mắt.
Tôi cũng không định để cuộc gọi này kéo dài theo kiểu “nhớ nhung dịu dàng” nữa.
Có những chuyện, không cần nối lại, không cần ôn lại.
“Nếu bà Đỗ anh còn giữ liên lạc với tôi, chắc sẽ không vui đâu.
Tiểu Trịnh, phiền qua đây một chút, giúp chị tiếp tục phần thuyết trình với Chủ tịch Đỗ.
Chị còn việc, xin phép đi trước.”
Dù từng là “ánh trăng trắng” khiến người ta không quên,
qua thời gian… cũng chỉ là cơm dính áo, chẳng đáng lau.
Vết muỗi cắn từng thấy nhạt nhẽo,
một khi không còn nằm trong tay,
lại tự biến thành nốt ruồi son trong hồi ức.
Con người mà —
Dù có được yêu đến đâu,
vẫn luôn canh cánh trong lòng về thứ chưa từng sở hữu.
7.
Trước lời sám hối của Đỗ Thiệu Minh, trong lòng tôi chỉ thầm đáp một câu:
“Đáng đời.”
Tất cả phần công việc về của dự án, tôi giao toàn quyền trợ lý của tôi – Trình Diệc theo dõi.
Thi thoảng nếu có phần nào chưa chắc, tôi vẫn sẽ chỉ dẫn,
toàn bộ quá trình đều cố gắng tránh tiếp xúc trực tiếp với Đỗ Thiệu Minh.
Anh ta đang toan tính điều —
tôi rõ hơn ai hết.
chuyện phản bội, một khi đã có đầu,
thì không đời nào có thứ hai.
Trình Diệc bay về nước thay tôi, không chỉ chốt thành công dự án,
mà còn mang về một câu nhắn:
“Ngài Đỗ nhờ tôi chuyển lời đến : anh đã ly .”
trước, khi thấy Du Nhuyễn nhét người vào công ty, tôi đã mơ hồ đoán được phần nào.
Chỉ không ngờ — chuyện đến nhanh vậy.
Ngay khi tôi gửi tin nhắn Đồng Khả An, cũng bất ngờ không kém:
“ cũng đấy.
Cậu nắm tin tức nhanh quá ha?”
Tôi nhếch môi:
“Dạo gần đây có liên quan đến dự án nên có trao đổi lại.
Chuyện này là do anh ta cố tình nhờ trợ lý nói với .”
Khả An chậc chậc hai tiếng, giọng đầy khinh bỉ:
“Ý đồ của hắn rõ ban ngày luôn .
Tên này là tà tâm không chết, tưởng cậu là bánh bèo nằm chờ hắn quay lại chắc?
Gớm. Biến giùm.”
“Mà cậu sao tụi nó ly không?
Du Nhuyễn thật ra từng kết với một ông tài phiệt nước ,
tranh tài sản với con riêng của chồng mà thua trắng tay,
nên quay về nước tìm đường khác.”
“Bà Đỗ điều tra ra thì tức đến tay run cầm cập.
Không nói một câu, quăng luôn mấy tấm ảnh vào mặt Đỗ Thiệu Minh.
Cậu không tận mắt thấy chứ cái mặt hắn đen đáy nồi, nhìn mà cười xỉu.”
“ xong, ta đã bắt đầu giở đủ trò.
Quan hệ với Đỗ Thiệu Minh cũng ngày càng lạnh nhạt.
mọi chuyện phanh ra vậy, hôm anh ta lập tức người soạn thảo đơn ly luôn.”
“Chia tay dứt khoát thật đấy.
Nhớ hồi , Đỗ Thiệu Minh từng ta mà sẵn sàng buông cả gia sản, chết cũng đòi .
chưa đầy một năm đã ly , nghĩ lại cái bản mặt anh ta … chắc chính anh ta cũng thấy mình ngu đến tự vả.”
Tôi chợt nhớ lại trước, khi Đỗ Thiệu Minh lấp lửng với tôi rằng:
“Du Nhuyễn không còn xưa nữa.”
Bây nghĩ lại…
buồn cười thật.