Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhuyễn có lẽ chưa từng thay đổi.
Chỉ là cô ta không còn giống với hình ảnh lý tưởng trong đầu Đỗ Thiệu Minh nữa mà thôi.
Khi cảm giác mới lạ đi,
tình yêu chân thật mới bắt đầu lộ rõ hình hài — hoặc là sâu đậm, hoặc là trống rỗng.
Ngoài những trao đổi liên quan đến công việc,
tôi và Đỗ Thiệu Minh không còn bất kỳ liên hệ nào khác.
Mail anh ta gửi, lời mời kết —
tôi đều lờ đi như chưa từng thấy.
Anh ta rất giỏi trong việc tự vẽ ra một hình tượng hoàn hảo rồi yêu lấy chính tưởng tượng của mình.
Trước kia là Nhuyễn.
Bây giờ, rất có thể lại là tôi.
Cứ để anh ta tự diễn thôi.
Vì tôi giờ đã có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Một cuộc sống tự do, đầy đặn, không cần ai công nhận, càng cần ai cứu vớt.
Còn Đỗ Thiệu Minh, với tôi hiện tại…
chỉ là một cốc rượu cũ đã thiu, không đáng để nâng lần nữa.
đến khi Đồng Khả An chuẩn tổ chức đám cưới,
tôi mới về Cảng Thành lần nữa, nhiều năm xa cách.
về với tôi,
là con tôi — Lê Lê.
Chồng tôi là người gốc Hoa mang quốc tịch nước ngoài. Khi tôi về nước, anh đang tham gia đoàn nghiên cứu khoa học ở Nam Cực, nếu không thì cũng đã tôi đến dự hôn lễ lần rồi.
khi trò chuyện một lúc với Tống Khả An, bé Lê Lê kéo tay tôi, líu ríu nói muốn ghé khu vui chơi trong trung tâm thương mại . Nghĩ đến việc con bé về nước không có , tôi gật đầu đồng ý rồi dắt con đi.
Lê Lê rõ ràng rất phấn khích, đi nhảy nhót, hầu như là chạy lon ton phía trước. Tôi đi giày cao gót theo mà thấy đuối chân.
Chỉ một chút lơ đãng, con bé đã đụng phải ai ở khúc cua.
Tôi vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình, nhìn con bé vội vàng xin lỗi:
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi… trẻ con nghịch ngợm, mong anh không thương chứ?”
“…Hằng Tranh?”
Giọng nói kia ngạc nhiên quen thuộc.
Tôi ngẩng đầu nhìn .
Là Đỗ Thiệu Minh.
Phải đến lúc nhìn kỹ tôi mới dám chắc chắn là anh ta. Đột nhiên tôi nhớ ra, trung tâm thương mại hình như thuộc tập đoàn Đỗ thị, anh ta xuất hiện ở cũng không có lạ.
Chỉ là dù là dáng vẻ hay khí chất, Đỗ Thiệu Minh bây giờ đã khác xưa rất nhiều — trông hốc hác, bạc nhược, như thể bước một biến cố trong đời. Từ xa nhìn lại, cảm giác khác một người đàn ông ba lăm tuổi công ty sa thải, gương mặt phảng phất nét chán chường không còn khát vọng.
Khác xa hẳn hình ảnh anh ta rạng rỡ, đầy tự tin trong ký ức của tôi.
Trên mặt Đỗ Thiệu Minh hiện một chút vui mừng, khoé môi khẽ cong :
“Đã lâu không gặp… là…?”
“Con tôi, bé tên Lê Lê.”
8.
Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, lần , tôi không còn thấy tiếng lòng anh ta nữa.
“ nói kết hôn rồi, không ngờ con cũng thế rồi.”
Chưa kịp tiếng, Lê Lê đã lễ phép nói trước:
“Cháu xin lỗi chú, cháu đụng vào chú rồi ạ.”
Vẻ mặt Đỗ Thiệu Minh thoáng khựng lại, cuối cúi người, xoa nhẹ đầu Lê Lê rồi mỉm dịu dàng:
“Không sao đâu, Lê Lê lần nhớ đừng chạy nhanh như vậy nhé. Quản lý Vương, dẫn bé khu vui chơi thiếu nhi kia chơi chút đi. Hằng Tranh, tầng hai mới mở tiệm cà phê, là loại Robusta mà từng thích nhất, tiện không? Mình nói chuyện một chút.”
Tôi gật đầu, dặn dò mấy câu với Lê Lê.
Thật ra trước khi về nước, cái loa phát thanh sống mang tên Đồng Khả An đã kể cho tôi hết chuyện của Đỗ Thiệu Minh.
Chuyện giữa anh và Nhuyễn đã giáng cho anh một cú sốc . Về , nhà họ Đỗ liền chuyển sang chống lưng cho người anh họ của anh.
Còn anh, gia tộc lặng lẽ gạt sang một bên, lâm vào thế khó xử.
Từng là chàng trai vàng được người người ca tụng, giờ lại thành kẻ quên lãng.
Tình yêu tan vỡ, sự nghiệp sụp đổ, dù đang ở độ tuổi rực rỡ nhất, toàn thân lại phủ một tầng u ám khiến người ta nghẹn thở.
“Chào , một ly Robusta, một ly Con Panna. Cảm ơn.”
“Khoan đã, đổi ly Robusta của tôi thành Viennese nhé.”
Đỗ Thiệu Minh mỉm nhìn tôi:
“Đổi khẩu vị rồi à? Trước ưa nổi mấy loại cà phê ngọt ngấy cơ mà.”
Tôi khẽ lắc đầu:
“Chồng tôi cứ nói Robusta nhiều caffeine, uống nhiều hại dạ dày. Nên mỗi lần gọi đều tự ý đổi sang Viennese giúp tôi. Uống thành quen, cuối cũng thấy thích vị ngọt của nó rồi.”
“Rất đẹp. Tôi từng xem cảnh lễ cưới của , lãng mạn thật đấy. Là ở toà lâu đài cổ nổi tiếng bên Thụy Sĩ đúng không?”
“Đúng lúc công tác , tiện đường ghé nhìn một chút.”
“Ừm.”
Nhà họ Đỗ không hề có làm ăn bên Thụy Sĩ . tôi không vạch trần anh ta, chỉ mỉm nhẹ nhàng, như một người cũ bình thường, xã giao vài câu cho phải phép.
“ có thể chấp nhận lời mời kết của anh không? Anh chỉ là…”
Tôi đặt tách cà phê xuống, giữ nụ nhàn nhạt mà đáp lại Đỗ Thiệu Minh:
“Thôi khỏi đi. Tôi hiểu ý anh mà, cũng không cần phải ngại ngùng làm . Với tôi, tất đã là chuyện của quá khứ rồi. Mà nói thật nhé, khi rõ ràng là anh mất mặt hơn tôi.”
“Tôi từng yêu anh, đúng. giờ thì không. Hiện tại tôi có một gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu thương tôi, một cô con ngoan ngoãn đáng yêu. Người đã sống một cuộc đời mới mẻ như vậy sẽ không bao giờ muốn dây dưa với những người sai lầm thuộc về quá khứ nữa.”
“Đỗ Thiệu Minh, bỏ lỡ rồi thì chính là bỏ lỡ rồi. Dù là yêu hay hận, bây giờ cũng còn quan trọng nữa.”
Biểu cảm dửng dưng đến mức như lạnh nhạt của tôi khiến anh ta đau lòng. Khóe mắt Đỗ Thiệu Minh đỏ hoe, ánh nhìn có chút mơ hồ.
lại chỗ bé Lê Lê, giám đốc Vương đang cầm một quyển truyện cổ tích, kiên nhẫn đọc cho con bé .
Đến khi tôi đến , Lê Lê mới ngẩng đầu hỏi:
“ ơi, từng đọc ‘Hoàng tử bé’ chưa? Rõ ràng con cáo tốt đến thế, sao cuối hoàng tử chọn đóa hồng nhỉ?”
“Bởi vì là bông hoa mà cậu ấy đã chăm sóc, là bông hoa duy nhất, đặc biệt nhất trong tim cậu ấy.”
Ánh mắt của bé Lê Lê có phần mơ hồ. Tôi mỉm , nắm lấy tay con:
“Đợi con thêm một chút nữa, sẽ kể cho con mọi chuyện.”
Suốt thời gian , Đỗ Thiệu Minh im lặng, không chen vào. Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, anh ta tặng Lê Lê một quyển Hoàng Tử Bé mới tinh.
lớp kính cửa xe, tôi khẽ gật đầu chào tạm biệt anh ta.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tôi không thấy tiếng lòng anh — giống như cái ngày chúng tôi lần đầu gặp gỡ.
Chiếc xe lăn bánh rời đi, để lại bóng dáng người xưa phía . Tôi ôm lấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại của con trong lòng.
là món quà báo thù cuối tôi dành cho anh ta.
Một màn hạ màn dịu dàng, lịch thiệp.
Từ nay đi, những hồi ức sẽ là cách duy nhất để chúng tôi gặp lại nhau.
Còn tôi — sẽ thay thế Nhuyễn, thành người phụ nữ mà Đỗ Thiệu Minh đời không thể có được.
Trong thế giới của anh ta, người yêu không với tới, không phải cơn mưa ào ạt, mà là thứ ẩm ướt dai dẳng, kéo dài một đời. Anh ta sẽ nhấn chìm trong cái ẩm ướt ấy, .
Tôi từng là chú cáo. Cũng từng là bông hồng đỏ . giờ, tôi chỉ là một Hoàng Tử Bé đã kết thúc chuyến hành.
Con ôm điện thoại, kéo kéo tay áo tôi:
“ ơi, ba muốn nói chuyện với nè.”
Tôi nhẹ:
“Đưa cho !”
-Hết-