Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ồ, là Phó Lễ vô tình làm đổ bàn trà, vỡ mất cái ly.

Sắc mặt anh ta trắng bệch, lặng lẽ nhìn tôi.

Ngày xưa, tôi luôn nói Phó Lễ là người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian.

Từ nhỏ đã nói như thế, cho đến khi trưởng thành.

Nhưng chính Phó Lễ lại đẩy tôi xuống vực sâu.

Giờ đây khi tôi đã tự mình leo lên từ vực thẳm, người đàn ông trong lòng tôi đã không còn là anh ta nữa.

Phó Lễ lúc này lại bắt đầu cảm thấy mất mát.

Tôi không hiểu: “Chẳng phải tất cả… đều do anh ban cho sao?”

Tôi lên lầu, trở về phòng ngủ của mình. Nhưng vừa đẩy cửa ra, suýt nữa tôi tưởng mình mở nhầm phòng.

Cả căn phòng toàn một màu hồng sen chói mắt.

Drap giường màu hồng sen, rèm cửa màu hồng sen, chụp đèn cũng hồng sen, bàn trang điểm cũng vậy.

Đó là màu mà tôi chưa bao giờ dùng để trang trí, giờ lại tràn ngập khắp căn phòng của tôi.

Đây không còn là phòng của tôi nữa.

Đây là phòng của em gái tôi — chỉ có cô ta mới yêu thích màu hồng sen đến mức đó.

Tôi thở dài.

Lúc mẹ tôi qua đời, chưa đến ba ngày, cả căn phòng bà để lại — từ nội thất đến bài trí — đã bị thay hết bằng màu cam, đúng theo sở thích của mẹ kế.

Ngay cả bà vú nuôi nuôi tôi từ nhỏ, chỉ vì lỡ miệng nói một câu: “Phòng ngủ không còn thanh nhã như trước nữa,” cũng bị mẹ kế sa thải.

Giờ lại tái diễn chiêu trò cũ, tôi không còn chỗ để ở.

Em gái tôi theo sau nói: “Em mang thai nên cần ánh sáng mặt trời, nên mới chuyển sang phòng của chị, chị muốn em dọn ra à?”

Ba tôi thì chẳng lấy làm lạ: “Chị em ruột mà tính toán cái đó làm gì, để nó ở phòng con cũng được mà.”

Tôi đóng sầm cửa phòng lại: “Không ở, tôi thấy những thứ ghê tởm sẽ buồn nôn khi mang thai.”

Tôi quay người xuống lầu: “Tôi ra khách sạn ở.”

Ba tôi ngẩn người.

Trước đây tôi tuyệt đối sẽ không cãi lời ông.

Tôi chỉ biết lặng lẽ khóc mà thôi.

Em gái tôi thì nghẹn ngào: “Chị ơi, em đã nói rồi mà, nếu chị không thích, em có thể dọn ra lại…”

Tôi nhíu mày, dừng bước: “Vậy thì dọn đi, tôi đã tỏ rõ là không thích như thế, mà cô còn không nhìn ra sao?”

Cô ta sững lại, quên cả rơi nước mắt.

Tôi ra hiệu mời: “Cô dọn đi đi, tôi đứng đây đợi.”

Trước đây tôi rất hiền, chưa từng nổi nóng với ai, tôi nghĩ đó là giáo dưỡng.

Nhưng có người từng nói với tôi, quá hiền là một sự dung túng.

Là dung túng cho người khác trèo lên đầu bạn mà ỉa.

Người đó tên là Lục Triển.

Anh từng vuốt tóc tôi, nói: “Hứa với anh, đừng để ai bắt nạt em nữa, được không?”

Tôi đã từng hứa với anh.

Nên bây giờ tôi khoanh tay đứng ngoài hành lang, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của em gái, lắng nghe tiếng thút thít của cô ta, không nói một lời.

Cô ta từng nói sẽ nhường phòng lại cho tôi.

Nhưng đáng tiếc, tôi không chờ được hành động của cô ta, mà lại chờ được ba tôi “ra mặt phân xử”: “Phòng này em con đã ở bao lâu rồi, giờ mà chuyển đi thì phiền phức lắm, đồ đạc dọn lâu lắm đấy.”

Ông chỉ vào căn phòng đối diện: “Con cứ sang phòng em con ngủ đi.”

Tôi nhìn theo hướng ông chỉ — là phòng cũ của em gái tôi.

Trên đầu giường treo một bức ảnh khổ lớn của cô ta với Phó Lễ, còn trên tường là ảnh cưới của ba tôi và mẹ kế mới chụp bù.

Họ muốn tôi ở căn phòng đó, ngày ngày đêm đêm đối mặt với hai bức ảnh ấy.

Với tính cách cũ của tôi, ở đó không phát điên cũng hoá điên.

Tôi nhìn ba tôi — người mà giờ đây trông có phần xa lạ.

Hồi nhỏ ông cũng từng nâng niu tôi như công chúa.

Từng nói tôi là tất cả của ông, và mọi thứ ông có, đều là của tôi.

Tiếc là, tình thân… cũng có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt.

Tôi quay người xuống lầu, không chút lưu luyến: “Tôi vẫn sẽ ra khách sạn ở.”

Ba tôi ở phía sau gọi với theo: “Đứa bé trong bụng con còn chưa nói phải xử lý thế nào!”

Tôi còn nghe thấy ông mắng tôi: “Chẳng phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Con không thể nhường cho em gái à! Mẹ con trước kia dạy con kiểu gì thế, nhỏ nhen ích kỷ!”

Tôi khựng lại.

Mắng tôi thì thôi, sao lại lôi mẹ tôi vào?

Lôi người phụ nữ từng cùng ông gây dựng từ hai bàn tay trắng, chịu bao nhiêu năm tháng cực khổ ra để chửi?

Tôi quay đầu lại, nheo mắt: “Nếu là tôi, tôi sẽ bảo con gái ông dọn đồ ngay lập tức. Trưa mai, cô ta nhất định phải dọn đi.”

Nói xong, tôi quay đầu bỏ đi, rời khỏi căn nhà ấy giữa tiếng mắng chửi của ba tôi.

Căn nhà… mà giờ đây đã không còn là nhà nữa.

Khi tôi bước ra khỏi cánh cổng có hoa văn chạm trổ, sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Là Phó Lễ đuổi theo.

Anh ta nắm lấy tay tôi: “Chẳng phải chỉ là một căn phòng thôi sao, vì thế mà em cũng phải bỏ đi à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Liên quan gì đến anh? Anh là gì của tôi?”

Phó Lễ khựng lại một chút, nhưng vẫn nắm chặt tay tôi: “Đứa bé trong bụng em… là giả đúng không?”

Tôi bực bội, dứt khoát lấy tờ siêu âm trong túi ra: “Tự xem đi, nhanh lên, xem xong tôi còn bắt xe.”

Phó Lễ lùi lại một bước, như thể tờ giấy kia là thứ gì đó đáng sợ lắm.

Tay anh ta siết lại, làm tôi đau.

Tôi “á” một tiếng, rút tay ra, cất lại tờ siêu âm, rồi lấy điện thoại ra gọi xe.

Sắc mặt Phó Lễ trắng bệch, đứng bên cạnh tôi: “Tiếu Tiếu, sao lại thành ra thế này?”

Thấy anh ta khó chịu, tôi cảm thấy thật khó hiểu: “Chẳng phải đây là điều anh mong muốn sao? Cô người yêu cũ phiền phức mang thai với người khác, từ giờ sẽ không dây dưa với anh nữa, cũng sẽ không chắn giữa anh và ‘tình yêu đích thực’ của mình nữa mà?”

Phó Lễ hít sâu một hơi, lắc đầu: “Anh không muốn mọi chuyện thành ra thế này.”

Anh ta xoa xoa huyệt thái dương: “Từ khi em mất tích, anh sống như người mất hồn, lúc đó anh mới nhận ra em thực sự quan trọng với anh—”

“Tạm dừng, đừng có bi thương nữa.” Tôi mất kiên nhẫn, giơ tay ngắt lời Phó Lễ: “Xe tôi đặt đến rồi.”

Tôi bước lên chiếc xe gọi qua app.

Lúc chuẩn bị đóng cửa, Phó Lễ lại nắm lấy cánh cửa xe, giọng khẩn thiết và đầy thấp hèn: “Tiếu Tiếu, hay là… chúng ta bỏ cái thai này đi, được không? Đứa bé này khiến anh khó chịu lắm…”

Tôi ngồi trong xe, nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh ta tiều tụy, trong mắt vằn đỏ, môi mím chặt, trông vô cùng căng thẳng.

Nhưng tôi thầm nghĩ, sao lúc trước anh ta không như thế này?

Tôi từng ngón tay một, gỡ bàn tay của Phó Lễ ra.

Vừa gỡ, tôi vừa cười hỏi: “Anh lấy tư cách gì mà bảo tôi bỏ thai? Nói đi Phó Lễ, là tư cách gì? Em rể à?”

Phó Lễ im lặng.

Tôi gỡ hết tay anh ta ra, đóng cửa xe lại.

Tôi nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn, nghĩ về căn phòng ngủ từng bị chiếm mất.

Đó là căn phòng có ánh sáng tốt nhất, tầm nhìn đẹp nhất trong cả biệt thự.

Mẹ tôi tự tay sắp xếp tất cả — từ rèm cửa đến sàn nhà, từ giường ngủ đến ghế sofa, đến bàn trang điểm.

Từng chi tiết đều là tình yêu của mẹ dành cho tôi.

Giờ đây, tất cả đã bị cướp mất.

Tôi nhìn ra bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, bỗng nhớ đến một người, cũng vào một đêm như thế, đã kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Đó là đêm thứ hai sau khi tôi bị Phó Lễ bỏ rơi, bị bắt cóc đưa vào vùng núi.

Anh ấy nói mình tên là Lục Triển.

Anh ấy ném cho tôi một chiếc đùi gà: “Đừng khóc nữa, chẳng phải chỉ bị giật mất một thằng đàn ông thôi sao?”

Lúc đó tôi đau lòng đến quên cả sợ hãi, vừa sụt sịt vừa nói: “Anh nói thì dễ, anh có biết tôi khổ sở đến mức nào không?”

Lục Triển cười.

Anh ngậm điếu thuốc, ngồi xuống cạnh tôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Tôi chưa từng bị cướp mất đàn ông, nhưng tôi từng bị cướp mất một cái đùi gà.”

Anh giơ cái đùi gà trong tay lên: “Lúc đó tôi lang thang ngoài đường, cả tuần chưa ăn gì. Cái đùi gà này là do một người tốt bụng cho tôi, nhưng lại bị cướp mất. Nếu tôi không giành lại được, thì chắc tôi chết đói rồi.”

Trong suốt hai mươi ba năm đầu đời, tôi chưa từng nghe nói rằng trên đời này còn có những cuộc đời như vậy.

Tôi kinh ngạc đến quên cả khóc, lặng lẽ nghe anh kể tiếp.

“Thật ra tôi cũng sợ, lúc đó tôi chưa đủ tuổi vị thành niên, còn tên lang thang đó thì to lớn. Một tuần tôi chẳng có gì ăn, vì đồ ăn đều bị hắn giật sạch.”

“Tôi biết mình đánh không lại hắn, nhưng tôi không muốn chết đói, cũng không muốn bị cướp thêm lần nào nữa.”

“Tôi liền nhảy lên, bám lấy lưng hắn, cắn chặt vào tai hắn, mặc kệ hắn đập tôi vào tường, đập đến nỗi tôi hoa mắt chóng mặt, tôi vẫn không nhả ra.”

“Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: tôi phải sống.”

Tôi nghe mà sững người, quên luôn cả chuyện Phó Lễ, vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương