Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Những người được chọn làm tân nương của Sơn Thần đều không thể sống sót.

Khi đến lượt tỷ tỷ ruột của ta được chọn, phụ mẫu đã ép buộc ta thay thế nàng.

Thế nhưng, sau này ta bình an vô sự trở về, Sơn Thần còn nở nụ cười đứng bên cạnh ta thì nàng lại sinh lòng ghen ghét.

Nàng đánh ngất ta, giấu ta đi và khoác lên người bộ y phục giống hệt ta.

Chẳng ngờ lần này Sơn Thần lại thay đổi, không còn vẻ hòa nhã như thường ngày. Ngài lạnh lùng bóp chặt cổ nàng, đôi mắt tối tăm đáng sợ:

“Đồ giả mạo!”

Lúc ấy, nàng mới kinh hoàng nhận ra rằng, Sơn Thần này vốn là một tà thần đáng sợ.

01

Thời điểm ta bị hiến làm tân nương cho Sơn Thần, ta không hề nghĩ rằng mình có thể sống sót trở về.

Dân làng trói chặt ta lại rồi nhanh chóng rời đi, để lại một không gian xung quanh tĩnh mịch đến đáng sợ.

Chẳng bao lâu sau, ta thấy thuỷ triều dần chuyển từ tối đen sang đỏ rực giống như máu đang tràn tới.

Bên tai vang lên tiếng hát u oán của vô số vong linh khiến lòng ta lạnh toát.

Bỗng nhiên, một bóng dáng mờ ảo bước ra từ hư không, giọng nói của hắn vừa trong trẻo vừa u sầu:

“Sao người này lại chưa bị dọa chết vậy?”

Hai mắt ta mở to, không biết là ta dọa hắn hay hắn dọa ta hơn.

“Ôi chà, oán khí nặng quá.”

Hắn nói một cách lịch sự, rồi lại lắc đầu với những linh hồn xung quanh:

“Ta không ăn thứ này đâu, ăn vào đau bụng.”

02

Sơn Thần ở đây đã sớm trở thành tà thần.

Để xoa dịu cơn thịnh nộ của ngài, dân làng buộc phải chọn một tân nương để hiến tế.

Lần này tân nương được chọn lại chính là tỷ tỷ của ta.

Phụ thân ta cho rằng song sinh là điềm xấu. Vì ta sinh muộn hơn tỷ tỷ một chút nên suốt những năm qua luôn bị nhốt trong căn phòng tối om.

Tỷ tỷ biết đến sự tồn tại của ta nên thỉnh thoảng nàng lại lén lút xuống tầng hầm thăm ta.

Nàng nói:

“Muội muội, tỷ nhất định sẽ cứu muội ra ngoài.”

Dựa vào chút hy vọng cỏn con ấy, ta đã sống từng ngày và mong ngóng nàng thực hiện lời hứa.

Cuối cùng, một ngày kia, cuối cùng cánh cửa lớn được mở ra.

Ta nhìn thấy ánh mặt trời.

Nhưng cũng nhìn thấy đám người cao lớn cầm đuốc, ánh mắt đầy căm ghét nhìn ta, họ ra hiệu cho kẻ khác kéo ta ra ngoài.

Vì lâu ngày không tiếp xúc ánh sáng, cộng thêm cơ thể suy dinh dưỡng nên ta trông thật tiều tụy.

Lúc bị lôi đi, ta thấy tỷ tỷ khoác áo gấm lụa là đang nép vào lòng phụ mẫu.

Mẫu thân vỗ về nàng:

“May mà con còn nhớ đến muội muội song sinh…”

Tỷ tỷ nhăn mặt, hét lên the thé:

“Con không có muội muội nào như thế này! Nàng ta thật kinh tởm!”

Ta cúi đầu nhìn bản thân mình, áo quần rách rưới, thân hình tiều tụy.

Rõ ràng là có gương mặt giống nhau, nhưng vận mệnh lại khác xa một trời một vực.

Đến hôm nay, ta mới hiểu, thì ra cái mà nàng gọi là “hy vọng” chỉ là để cảm thấy mình vượt trội hơn ta.

Không ai ngờ được, trong khoảnh khắc ấy ta lại đột nhiên bật dậy, rút mảnh vỡ giấu sẵn trong tay áo và rạch một đường lên mặt nàng.

“Á!”

Dù sức ta yếu do suy dinh dưỡng nhưng vết rạch đó cũng khiến nàng kinh hoảng.

Với kẻ luôn coi trọng nhan sắc như nàng, gương mặt bị tổn hại là điều không thể chịu đựng.

Nhìn vết thương rỉ máu trên mặt, nàng chỉ biết gào thét trong sợ hãi.

Nàng luôn hy vọng dùng gương mặt xinh đẹp này để câu được một phú gia.

Gương mặt phụ phân lập tức sa sầm, định giơ tay tát ta.

Ta lạnh lùng quay lại, nói:

“Đánh vào đây đi! Đến lúc làm hỏng lễ vật xem Sơn Thần trừng phạt ông thế nào!”

Ông ta giận đến tím mặt, nhưng đành hạ tay xuống.

Ta thản nhiên đón lấy ánh mắt căm hận của tỷ tỷ, hả hê nói:

“Chẳng phải ngươi từng nói chúng ta không phải tỷ muội sao? Giờ thì mặt không giống nữa, không phải là đúng như lời ngươi rồi sao?”

03

Lễ hiến tế đã đến cận kề, dù ta làm tổn thương bảo bối của họ, cả gia đình ba người kia căm giận đến mức muốn lột da ta ngay lập tức nhưng vẫn bị trưởng thôn ngăn lại.

Trưởng thôn nghiêm giọng:

“Đủ rồi! Ngày mai nàng ta sẽ chết, so đo với một kẻ sắp chết để làm gì?”

Ngay đến đây, Hoa Ngọc kiêu ngạo hẳn lên:

“Tiện nhân, trước khi chết thì cứ ra vẻ ta đây đi.”

Vừa ra khỏi đó nàng vừa khoác tay song thân làm nũng, mẫu thân nàng còn dịu giọng an ủi:

“Chỉ là một vết thương nhỏ, bôi thuốc vài ngày là khỏi thôi.”

Còn ta, tuy mang gương mặt giống hệt nàng nhưng lại bị bọn họ xa lánh, tự tay đưa lên nơi hành hình.

Cũng may ta vốn dĩ đã muốn chết.

Người già trong làng kể rằng, Sơn Thần vốn là một vị thần đại từ đại bi, che chở cả một vùng.

Nhưng vì dân làng gây ra nhiều tội ác nên Sơn Thần dần trở nên phẫn nộ và hóa thành tà thần.

Những kẻ ngu muội trong làng đã chọn cách dùng lễ vật để kìm hãm cơn giận dữ của ngài. Họ đổi lấy được sự bình yên trong chốc lát, nhưng việc ăn thịt người chỉ khiến sự hung bạo ấy càng thêm bùng nổ.

Vậy nên, ta quyết định tự dâng mình để oán khí của ta gia tăng sự phẫn nộ trong ngài, cuối cùng hủy diệt ngôi làng thối nát này.

Thế nhưng khi Sơn Thần tha cho ta và định rời đi, đầu óc ta bỗng khựng lại. Sau đó ta bất chợt tiến tới:

“Không được! Ngài nhất định phải ăn ta!”

Có lẽ từ xưa đến nay chưa từng có một tân nương nào dám đối nghịch với ngài như ta.

Dù gì đi nữa thì ta đã quyết tâm tìm đến cái chết. Kẻ liều mạng chẳng sợ gì cả, vì thế bọn chúng đương nhiên không thể lường trước hậu quả khi dám thách thức vị tà thần này.

“Ôi chao, lại có kẻ ép mua ép bán nữa à.”

Ngoài dự đoán của ta, ngài không hề giận dữ mà chỉ khẽ nhíu đôi mày thanh tú, thở dài:

“Được thôi, chờ khi nào oán khí của ngươi tan hết thì ta sẽ ăn ngươi.”

Giọng điệu ấy, biểu cảm ấy, chẳng khác nào một vị trưởng bối đang bất đắc dĩ dỗ dành một đứa trẻ nghịch ngợm.

04

Dù nói vậy nhưng ngay sau đó ngài liền quay lưng lại và chuẩn bị dẫn các linh hồn rời đi.

Ngay lập tức, vô số linh hồn xung quanh đã ùa đến hòa giọng cùng vị thần, cảnh tượng hùng tráng không sao tả xiết.

Ngài muốn đi!

Rõ ràng ngài chưa từng để tâm đến ta, lời nói vừa rồi cũng chỉ là mặc kệ cho ta tự sinh tự diệt.

Nhưng nếu ta quay lại, một tân nương bị trả về sẽ chỉ có con đường chết.

Trong khoảnh khắc cuối cùng khi họ sắp biến mất, ta không kịp suy nghĩ, liền nhanh tay túm lấy một oán linh gần bên ngài nhất.

Oán linh có lẽ cũng không ngờ ta dám làm như vậy, nhưng nó đã không kịp thoát khỏi.

Ánh sáng trắng lóe lên, khi mở mắt ra lần nữa, ta thấy mình đã ở trong một chốn đào nguyên ở thế giới bên ngoài.

Thật đẹp.

Khung cảnh trước mắt làm ta kinh ngạc đến ngây người.

Ta từng sống nhiều năm trong bóng tối, những lần hiếm hoi được ra ngoài cũng chỉ có thể thấy đất đai cằn cỗi.

Nhưng ở đây, trời xanh mây trắng, tiếng chim hót, hoa thơm, phía đâu đó lại có nai, bò đang thong thả uống nước trong rừng, cả một bức tranh thiên nhiên tràn đầy sức sống.

Có lẽ đây là mảnh đất thanh tịnh cuối cùng mà Sơn Thần bảo vệ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương