Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngài nhìn thấy ta thì chỉ khẽ nhăn mày:
“Ngươi theo ta đến đây?”
Oán linh vội vàng quỳ xuống, Sơn Thần khẽ xoa đầu nó:
“Có lẽ nàng ta có oán khí tương đồng với ngươi nên không bị phòng vệ. Không phải lỗi của ngươi.”
Nói xong, ngài liền đi vào một hang động, từ đầu đến cuối không hề để tâm đến ta.
Ta ngẩn người một lúc rồi cuối cùng quyết định bước theo.
Oán linh lập tức ngăn ta lại.
Ta bình thản nói:
“Tâm nguyện cầu chết của ta, trời đất đều chứng giám. Ngươi lo lắng điều gì chứ?”
Oán linh không có trí khôn, cũng không biết nói chuyện, nó ngẩn ra một lát rồi bắt đầu đếm ngón tay suy nghĩ.
Ta nhanh chóng tranh thủ thời gian đó để chạy vào trong.
Khi vào đến nơi, ta liền hiểu vì sao nó muốn ngăn ta lại.
Vị Sơn Thần vừa rồi còn đầy sinh khí, nay sắc mặt đã trắng bệch, mắt nhắm nghiền, cả người bị quấn chặt bởi vô số dây leo trông như thể đã mất hết sức sống.
Thần minh đang ở ngay trước mặt, hơn nữa ngài hoàn toàn không có sự phòng bị nào đối với ta.
05
Ta từ từ đưa tay ra.
Lúc này, ta mơ hồ cảm thấy xung quanh như có gì đó khẽ động, không khí cũng trở nên căng thẳng.
Tuy nhiên ta chỉ nhẹ nhàng gom lại mái tóc dài rối bời của ngài, sắp xếp ngài ngồi trong trong tư thế thoải mái hơn.
Suy nghĩ lâu dần khiến ta mệt mỏi nên ta tựa vào đám dây leo mà ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh dậy, những dây leo đã đan thành một chiếc giường, còn Sơn Thần với mái tóc dài đang trầm tư nhìn ra cửa động.
Ngài nhận ra ta đã tỉnh, bất ngờ mở miệng hỏi:
“Ngươi biết tết tóc không?”
Lúc ta còn đang ngơ ngác thì một bàn tay đột nhiên đưa qua, trên đó là một chiếc lược gọn gàng do oán linh đưa đến.
Ta cầm lấy lược và đi tới bên ngài, chải mái tóc dài suôn mượt ấy. Những sợi tóc quấn lấy tay ta tựa hồ như mang theo cảm giác vương vấn không dứt.
Khi ta tết xong, Sơn Thần soi xuống mặt nước, ngài “Ồ” lên một tiếng:
“Hóa ra là tết tóc đuôi sam.”
Ngài chẳng hề bận tâm trò nghịch ngợm trẻ con của ta, thản nhiên đội nguyên bím tóc ấy mà bước ra ngoài.
Ta thoáng ngượng ngùng, vội vàng chạy theo sau:
“Ta chỉ biết làm kiểu này…”
Ngài chẳng để ý, chỉ tay về phía xa xa:
“Ngươi là con người, nơi đây không thể ngăn cản ngươi. Cứ đi thẳng hướng đó là có thể ra ngoài.”
Dứt lời, ngài chẳng màng phản ứng của ta mà lại quay vào hang động.
Lúc này, ta đã hiểu ngài thực sự không quan tâm đến câu trả lời của ta. Với ngài, ta có lẽ chỉ như một con sâu nhỏ vô tình bò qua.
Thế nên ta chẳng nói dài dòng về hoàn cảnh của mình – rằng dù quay về cũng chỉ là đường chết, huống chi ta còn mang trên mình một mối thù.
Vậy nên ta lẳng lặng quay trở lại hang động.
Lần này khi ngài đang ngủ, ta lại bới tóc ngài lên.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại ngài nhìn bóng mình phản chiếu trong nước, ngài hơi sững người rồi bật cười:
“Lần này tay nghề khá hơn rồi.”
06
Thế là ta ở lại nơi này.
So với Sơn Thần thì oán linh lại giao tiếp với ta nhiều hơn.
Ta thường cảm thấy oán linh giống như một bà vú già.
Mỗi khi Sơn Thần chỉ mặc trung y đứng trên đỉnh núi đón gió quá lâu, oán linh lại hiện ra toả oán khí dày đặc nhìn ngài chằm chằm.
Lúc ấy, Sơn Thần chỉ bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, được rồi, ta về đây.”
Sau này, có lẽ ngại phiền nên oán linh đưa cho ta một chiếc áo khoác, ý bảo ta đem ra khoác cho ngài.
Ban đầu ta có chút lo lắng, dù gì cũng là tà thần, ta sợ hành động đường đột của mình sẽ khiến ngài không vui.
Nào ngờ, Sơn Thần chỉ liếc nhìn ta một cái rồi xoa đầu ta:
“Đi thôi.”
Hành động ấy khiến ta luống cuống, cảm giác ấm áp từ bàn tay ngài như lửa cháy rực trên đỉnh đầu ta.
Ngay sau đó, một cảm giác chua xót tràn qua tim ta khiến khóe mắt ta cũng dần ươn ướt.
Thực ra ta rất ngưỡng mộ Hoa Ngọc, nàng có thể làm nũng với mẫu thân.
Nhưng đối với bọn họ, ta chỉ là điềm xui nên chưa từng nhận được một chút ấm áp nào.
Vậy mà bây giờ, vị tà thần bị họ coi thường lại là người đầu tiên xoa đầu ta.
Mãi sau đó, ta cuối cùng cũng điều chỉnh lại cảm xúc và trở về hang động, ta thấy oán linh đang nấu một nồi canh nóng cho Sơn Thần.
Ngài uống một cách thoải mái, đôi mắt híp lại đầy thỏa mãn.
Ta định đứng im một cách lễ phép nhưng lại thấy oán linh đeo tạp dề, cầm thìa sắt múc một bát khác và ra hiệu bảo ta lại gần.
Ta hơi chần chừ đứng tại chỗ, bởi chuyện này thật sự quá đỗi xa lạ với ta.
Sơn Thần lại nhấp một ngụm canh, thong thả nói:
“Lại đây, đừng phụ lòng nó.”
Khi ngồi xuống bên bàn, ta vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Chẳng mấy chốc, oán linh cũng tiến tới. Không chỉ nó, dường như còn có những sinh linh vô hình khác, tất cả tụ họp lại ríu rít vây quanh ta.
Mọi người cùng ngồi bên nhau và uống canh.
Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được cảm xúc khi có một gia đình.
07
Ta vốn nghĩ rằng mình có thể sống cách biệt với những phiền muộn của thế gian trong một khoảng thời gian, nhưng rồi một ngày nọ, ta thấy Sơn Thần bỗng nhiên đứng nhìn về phía xa.
Lúc ấy, ta vừa búi xong mái tóc của ngài, ta còn đang chỉnh lại búi tóc thì nghe ngài chậm rãi nói:
“Ngươi nghe thấy không? Có người đang cầu nguyện.”
Ánh mắt ngài nhìn về một nơi mà ngài từng nói là lối ra dành cho con người.
Câu nói ấy khiến ta bất giác nín thở mà lắng nghe.
Thế nhưng khi giọng nói ấy vang lên, ta lập tức biến sắc.
Đó là giọng của Hoa Ngọc.
Lúc này, giọng nàng không còn sự chua ngoa khi đối mặt với ta mà đầy ắp tình ý:
“Sơn Thần đại nhân! Nể tình gia đình ta đã dâng tặng ngài một tân nương, xin ngài hãy để Mộ Kiếm ca ca để mắt tới ta!”
Quả nhiên, nàng vẫn không từ bỏ giấc mộng câu một phú gia.
Ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Sơn Thần quả quyết nói:
“Hồi đó các ngươi đã tráo người.”
Lời này vừa thốt ra thì ta liền cứng đờ người, cảm giác như bản thân mình là một kẻ trộm.
Nếu ngày ấy Sơn Thần không tha mạng cho ta, nếu ngày ấy Hoa Ngọc đến đây thì sự dịu dàng này hẳn đã thuộc về nàng.
Không ngờ, Sơn Thần lại nhìn ta với vẻ thích thú, hỏi:
“Nàng ta tên là Hoa Ngọc, vậy ngươi tên là gì?”
Lúc này, ta mới giật mình nhận ra – ta thậm chí còn chưa từng có tên.
Ngài nhìn ta từ trên xuống dưới như nhìn thấu sự lúng túng của ta, liền nói:
“Để ta đặt cho ngươi một cái tên vậy.”
“Ngươi sẽ gọi là Hoa Quyết, ngọc trong các loại ngọc.”
Rồi ngài bổ sung một câu:
“Để tức chết nàng ta.”
Sơn Thần đại nhân đôi khi cũng có phần trẻ con.
08
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây thì có lẽ nửa đời còn lại của ta cũng sẽ vui vẻ.