Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Rồi ta vô tình nhìn vào một chiếc gương đồng gần đó, ngay cả ta cũng phải kinh ngạc.
Thân hình gầy gò ngày trước đã đầy đặn hơn nhờ thời gian ở bên Sơn Thần. Làn da trắng ngần do không thấy ánh mặt trời nhiều năm, giờ lại thêm cả vẻ mịn màng kỳ lạ.
Có lẽ vì ở bên thần minh nên ta đã nhiễm chút thần tính của ngài.
Dù là gương mặt giống hệt Hoa Ngọc, nhưng lại tỏa ra một vẻ đẹp mơ hồ, không thể nói rõ.
Ngài đã chăm sóc ta tốt đến vậy.
Nghĩ đến đây, lòng ta lại trào dâng nỗi nhớ với Sơn Thần, âm thầm nhắc bẩn thân:
Kiếp sau, ta nhất định sẽ gặp lại ngài.
Để báo đáp ngài.
“Hoa Quyết cô nương?”
Ta giật mình trở lại thực tại.
Kế hoạch hắn đưa ra thực sự khả thi nhưng ta vẫn không muốn đồng ý:
“Không cần đâu.”
Hắn cười gượng:
“Chỉ là kế hoãn binh thôi, Hoa Quyết cô nương không cần để tâm.”
“Huống chi, ta cũng không nghĩ ra cách nào hợp lý hơn để rời đi.”
Ta đành miễn cưỡng gật đầu:
“Được thôi.”
Hắn vui vẻ định nắm lấy tay ta lần nữa.
Nhưng đột nhiên có vài con ong bay tới khiến hắn phải tạm dừng, còn ta nhân cơ hội này tránh xa hắn, cúi đầu cáo biệt:
“Đa tạ Trần công tử. Hẹn gặp lại ngày mai.”
Khi rời đi, ta nghe hắn lẩm bẩm đầy khó hiểu:
“Ta đâu có trồng hoa, sao lại có ong nhỉ…”
11
Hiện tại, để tránh gặp phiền toái, ta quyết định để Trần Mộ Kiếm đi trước. Nếu xảy ra tình huống khó xử thì ta sẽ xuất hiện sau.
Từ xa, ta đã nghe thấy giọng nói tràn ngập vui mừng của Hoa Ngọc:
“Mộ Kiếm ca ca, huynh thật sự đến đây rồi!”
Nàng ăn vận lộng lẫy, hoàn toàn không còn dấu vết của một kẻ từng nhẫn tâm hành hạ sinh linh.
Khi nghe được ý định của hắn thì nàng càng thêm phấn khích:
“Phụ thân, mẫu thân, mau đồng ý với huynh ấy đi! Nữ nhi đồng ý, nữ nhi đồng ý!”
Bị sự hân hoan của nàng lây lan, phụ mẫu nàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà vui mừng, vội vàng đồng ý.
Giữa bầu không khí tràn đầy hỉ sự, câu nói tiếp theo của Trần Mộ Kiếm lại khiến cả sân đình chìm vào tĩnh lặng:
“Tiểu sinh nhất định sẽ đối xử tốt với nhị tiểu thư.”
“Nhị tiểu thư?”
Mẫu thân nàng nhíu mày:
“Nhị tiểu thư gì chứ? Nhà ta từ trước đến nay chỉ có mỗi Hoa Ngọc là con gái thôi!”
Hoa Ngọc từ niềm vui bất ngờ chuyển sang giận dữ:
“Mộ Kiếm ca ca, muội chính là muội, huynh đang nói gì vậy?”
Thấy gia đình Hoa Ngọc nhất quyết phủ nhận sự tồn tại của ta, để kế hoạch có thể tiếp tục, ta buộc phải bước ra:
“Tất nhiên là có nhị tiểu thư. Phụ thân, mẫu thân, chẳng lẽ hai người đã quên ta rồi sao?”
12
Giọng ta không lớn, nhưng khi cất lời mọi người đều im lặng.
Vì dung mạo của ta giờ đây còn đẹp hơn trước, ngoài kinh hoảng, bọn họ còn thêm phần không dám tin.
“Không đúng, ngươi không thể nào là nàng ta!”
Người đầu tiên hoàn hồn chính là Hoa Ngọc.
Nàng nhìn chằm chằm vào ta, gương mặt đầy kinh ngạc xen lẫn oán hận bước tới:
“Ngươi đừng có giả vờ làm nàng ta! Ai chưa từng thấy bộ dạng nàng khi vừa bước ra khỏi căn phòng đó, nhìn qua ai mà không tránh xa!”
Nói xong, nàng như tìm lại được chút tự tin.
So với bất cứ ai, điều nàng không thể chịu đựng nhất chính là việc ta – đứa em gái luôn bị nàng chèn ép lại có thể vượt mặt nàng.
Ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, chậm rãi nói:
“Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ từng hứa sẽ cứu muội ra ngoài sao?”
Khi ta trả lại nguyên vẹn lời hứa ngày xưa của nàng, cuối cùng nàng cũng hoảng loạn.
Nàng biết rõ đó chính là ta. Vì lời này chỉ có nàng và ta biết, ngay cả cha mẹ cũng không hay.
Trần Mộ Kiếm nhìn ta với ánh mắt đầy dịu dàng, nói:
“Đúng vậy, người mà ta muốn cưới chính là nhị tiểu thư.”
“Không thể nào!”
Hoa Ngọc hét lên:
“Ta đối xử với huynh tốt như vậy…!”
Nàng liếc nhìn Trần Mộ Kiếm, rồi lại nhìn gương mặt không tì vết của ta, đột nhiên đưa tay chạm lên gương mặt mình, giọng nói đầy điên cuồng:
“Là vết sẹo này! Chắc chắn là vì vết sẹo này!”
Nàng oán hận nhìn ta, nghiến răng nói:
“Ngươi! Mộ Kiếm ca ca yêu ta, nếu không hắn đã không muốn cưới gương mặt này. Ngươi dám xuất hiện…”
Nói đoạn, nàng cầm lấy con dao rồi lao thẳng về phía ta, nhắm vào mặt ta mà đâm.
Lúc này Trần Mộ Kiếm chỉ cách ta ba bước, hắn muốn chạy đến kéo ta lại mà không kịp.
Nhưng không ai biết rằng, ta đã tính toán từ trước.
Ta khẽ siết chặt con dao trong tay áo, đây chính là cơ hội tốt nhất để ta đâm vào tim nàng.
Cũng là thời điểm duy nhất ta có thể báo thù.
Ta nhất định phải nhìn thấy Hoa Ngọc chết, chỉ có như vậy mới xoa dịu được linh hồn của người bạn duy nhất mà ta từng có.
Còn về tương lai sống hay chết ta chẳng bận tâm nữa.
Ngay khi mũi dao của nàng chạm đến mặt ta, một bàn tay lớn bất ngờ nắm lấy tay áo ta, rồi khẽ bao trọn bàn tay đang cầm dao của ta.
Ngay sau đó, một vòng tay ấm áp, mang theo hương gió núi ôm lấy ta.
“Nàng đã là tân nương của ta, làm sao có thể tái giá được.”
13
Vòng tay bất ngờ của ngài xua tan mọi ác ý xung quanh ta.
Ta không nhìn thấy bên ngoài nhưng nghe rõ tiếng dao rơi xuống đất.
“Ôi chà, vốn dĩ không định lộ diện.”
Khi giọng nói quen thuộc, ôn hòa ấy vang lên, đầu óc ta như tê liệt – đó là Sơn Thần.
Ta chưa bao giờ gần ngài đến thế.
Trong vô thức, ta không kìm được mà tham lam hít một hơi thật sâu, như thể sợ rằng đây sẽ là cơ hội cuối cùng.
Mãi đến khi nghe tiếng cười nhẹ của ngài và cảm nhận bàn tay ngài vỗ lên đầu mình, ta mới hoàn hồn.
Ta định ngẩng đầu nhìn nhưng tay ngài lại kiên quyết giữ chặt ta trong vòng tay, khẽ thở dài:
“Tại sao nàng không tránh đi? Sao lại không biết yêu thương chính mình?”
Ngài chẳng màng xung quanh mà nhẹ nhàng bóp lấy bàn tay ta đang siết chặt con dao trong tay áo, từ tốn lấy nó ra.
“A Quyết, nàng là linh hồn trong sạch nhất mà ta từng thấy, nàng không nên bị vấy bẩn bởi máu tanh.”
Ngài xoa đầu ta, dịu dàng nói:
“Cảm giác đó rất tồi tệ. Ta chịu đựng là đủ rồi.”
Nghe vậy liền ta ngẩn ra, vội nói:
“Không cần làm phiền đến ngài đâu, đại nhân. Ta có thể tự mình giải quyết.”
Ngài thản nhiên đáp:
“Ồ, nhưng không giống nhau.”
“Nàng là thê tử của ta, một phu quân không bảo vệ được vợ mình thì thật vô dụng.”
Lời ngài nói khiến đầu óc ta như đình trệ, chưa kịp hiểu ý nghĩa sâu xa thì chỉ thấy oán linh thò đầu ra từ bên cạnh, trên cổ treo một bông hoa đỏ, cười ngây ngô.
“Nó nhất quyết đòi làm phù dâu.”
Sơn Thần bất đắc dĩ nhìn nó và nói:
“Nó bảo khi còn sống chưa được tám tuổi nên muốn góp chút niềm vui.”
Ta vẫn chưa dám tin, định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói đầy hoảng sợ của phụ thân ta chen vào:
“Có… có phải Sơn Thần không…?”