Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngài cất giọng chậm rãi:
“Cẩn ngôn.”
Ngay lập tức, một tiếng hét kinh hoàng vang lên.
“Sao nào.”
Ngài nói không chút thương tiếc:
“Thấy chưa, bất kính với thần minh, giọng nói đã bị tước mất.”
14
Lời ngài nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến không khí chết lặng.
Không ai dám hé răng.
Sơn Thần quay lại, dịu dàng an ủi ta:
“Đừng sợ ta, A Quyết.”
Ta lắc đầu mạnh, nói:
“Ta không dám mạo phạm ngài…”
“Nhưng nàng là người cầu hôn trước tiên ta mà.”
Đôi mày thanh tú của ngài khẽ nhíu.
Ta giật mình kinh hãi.
Ta luôn có thái độ kính cẩn với Sơn Thần, chưa từng có lời nói nào vượt quá giới hạn.
Ngài thẳng thắn đáp:
“Nàng từng nói, kiếp sau cũng muốn phụng sự ta.”
“Ở chỗ chúng ta, đó chính là lời thề cho đời đời kiếp kiếp.”
Ngay cả oán linh cũng đỏ mặt, nó cúi đầu xấu hổ như thể đang nhắc ta rằng ngày ấy ta đã lớn tiếng tỏ tình trước mặt mọi người.
Ta chỉ biết đứng đó, đầu óc quay cuồng.
Ta! Không! Biết! Gì! Hết!
Sơn Thần cảm nhận được sự bối rối của ta, khẽ thở dài:
“Được thôi.”
Ngài quay sang nhìn gia đình Hoa Ngọc – lúc này đang quỳ sợ hãi.
“Nếu các ngươi không thích nghi được với quy tắc của thần, vậy thì làm theo phong tục của các ngươi.”
“Con người cưới xin, dường như cha mẹ phải ngồi trên cao đường.”
“Vậy làm phiền các vị sống thêm vài ngày, chứng kiến hôn lễ của ta và A Quyết rồi hãy đi.”
Lời ngài nói rất lịch sự nhưng ẩn chứa sát ý.
“Chuẩn bị đầy đủ đi. Ba ngày sau, ta muốn kết hôn với A Quyết.”
15
Khi Sơn Thần dắt ta rời đi, phía sau có những phản ứng thế nào ta đã không còn để ý.
Ngài vẫn hứng thú bàn về lễ phục cho hôn lễ nhưng ta không thể kìm được nỗi lo sợ, liền quỳ xuống nói:
“Sơn Thần đại nhân, ta chỉ nói đùa, thực sự không dám mạo phạm ngài.”
“Không sao cả.”
Ngài tỏ vẻ ngạc nhiên, bước đến đỡ ta dậy và nở nụ cười hiền hòa:
“Dẫu sao ta cũng đã đồng ý thì mới cho phép điều đó xảy ra mà.”
Nhưng dù ngài kéo thế nào thì ta vẫn không đứng lên, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
“Ta hiểu rồi.”
Giọng nói dịu dàng của ngài mang chút bất đắc dĩ:
“Những người kia bất kính với ta, còn nàng lại đặt ta quá cao.”
Ta mím môi không nói gì.
Ngài nói đúng, từ đầu đến cuối, ta luôn đặt ngài lên một vị trí không thể với tới, không dám nảy sinh chút suy nghĩ nào vượt quá giới hạn.
Vậy nên khi ngài nói ngài sẽ không giúp ta báo thù, ta cũng không hề oán trách.
Trong mắt ta, điều đó là đúng đắn, bởi ngài là thần minh, giữ sự công bằng không thiên vị là điều nên làm.
Nhưng giờ đây chính ngài đã tự tay xóa bỏ suy nghĩ ấy của ta.
“Thật tức giận mà.”
Ngài thở dài, ánh mắt chăm chú nhìn ta:
“Đây là sự trả thù của nàng sao? Nếu biết trước ta đã không nói những lời ấy rồi.”
Ta vội vàng đáp:
“Không, không phải.”
“Giữa đám người bất kính với thần minh ấy, lại xuất hiện một kẻ kính cẩn như nàng.”
Ngài kéo không được liền ngồi xuống bên cạnh ta, bình tĩnh nói:
“Ta thật mong nàng có thể bất kính với ta một chút.”
Câu nói đầy táo bạo khiến cả oán linh cũng giơ tay vỗ vào cánh tay ngài một cái.
Thấy ngài không chịu đứng dậy nên ta đành đứng lên trước, nhưng ngài vẫn theo sát từng bước, ta ngồi xuống thì ngài cũng ngồi theo.
Ngài cười khổ:
“Ngươi nghĩ ta tốt quá rồi, A Quyết. Thực ra, ta đen tối hơn nàng tưởng nhiều.”
Ta vội vàng phủ nhận:
“Đó là vì nhân gian đối xử không tốt với ngài, nên mới ép ngài thành ra như vậy…”
Sơn Thần lắc đầu, giọng nói vẫn ôn tồn:
“Ta không muốn nghe điều đó.”
“Cách gọi “ngài” này thật xa cách. Tên tục của ta ở nhân gian là Hư Trạch.”
Nói xong, ngài nhìn ta đầy mong chờ.
Ta nhìn ngài, cố gắng phát âm “Hư… Hư…” nhưng mãi không thể nói tròn chữ, đến mức ngay cả oán linh cũng có vẻ bối rối.
Hư Trạch hơi buồn bã quay mặt đi. Ta thấy vậy liền không nỡ mà nói:
“Xin ngài cho ta thêm chút thời gian.”
“Được thôi, ta không ép ngươi.”
Ngài dịu dàng đáp:
“Ta khác những phàm nhân thô thiển, cũng chẳng thiết làm mấy trò ép buộc vô ích.”
“Ta sẽ cho nàng thời gian, đến khi nàng hân hoan gả cho ta.”
Nghe vậy ta cảm thấy câu nói này có chút không đúng. Miệng thì bảo cho ta thời gian, nhưng lại ép buộc ta phải vui vẻ mà gả đi…
Còn chưa kịp nghĩ xong thì Hư Trạch đã tháo dải buộc tóc của mình, mái tóc dài đổ xuống như thác nước khiến ta hoa mắt.
Ngài điềm nhiên dùng dải buộc tóc ấy để tết tóc cho ta.
Ngày trước ta không thấy việc này có gì đặc biệt, nhưng giờ đây, từng sợi tóc quấn quanh ngón tay khiến ta cảm thấy có chút mơ hồ, thậm chí… mập mờ.
“Xong rồi.”
Ngài thắt nút cuối cùng và nói:
“Dải buộc tóc này sẽ giúp nàng tránh được một kiếp nạn, nó sẽ thay ta bảo vệ nàng.”
“Hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nói xong thì ngài lập tức rời đi, không để lại cả oán linh.
Như thế ngài thực sự chỉ cần ta được bình an mà chẳng cần gì hơn.
16
Ta không thể nói rõ hai ngày qua mình đã nghĩ những gì.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi Hư Trạch đến.
Nhưng vào đúng ngày này thì biến cố lại xảy ra.
Ta đột nhiên mất đi ý thức, khi tỉnh lại thì trước mắt chỉ là bóng tối mịt mù.
Nơi này quá quen thuộc, ta run rẩy nghĩ, đây chính là căn phòng nơi ta từng bị giam giữ.
Có lẽ vì bị nhốt ở đây quá lâu, từ sâu thẳm trong lòng vẫn cảm thấy rằng mình mãi mãi không thoát khỏi nơi này.
Chúng không làm tổn thương ta, chỉ đánh ngất nên dải buộc tóc không có phản ứng.
Ta nghe thấy tiếng nói bên ngoài:
“Thật sự ổn chứ, Ngọc nhi?”
“Ôi trời, mẫu thân!”
Giọng nói bực tức của Hoa Ngọc vang lên:
“Không phải đã bàn rồi sao? Chỉ cần các người không để lộ, ta và con tiện nhân kia có thân hình giống hệt, lại che được sẹo thì chắc chắn sẽ qua mặt được!”
“Nhưng mà…”
“Không thì làm thế nào? Dù sao qua hôm nay cũng chết, chẳng bằng cược một phen!”
“Đúng vậy!”
Những tiếng ồn ào vang lên xung quanh:
“Nếu không phải do nhà các người tạo nghiệt, làm sao cả làng lại phải bồi táng!”
Nghe đến đây, ta bật cười lạnh lùng.
Lúc dẫn ta đi, từng kẻ đều rõ mặt.
Giờ xảy ra chuyện chúng lại đổ lỗi lẫn nhau.