Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

16

Ta nhìn vết máu sẫm dưới vai hắn càng lúc càng loang rộng.

Không hiểu , ta cất lời: “… Vết thương của ngài, có cần xử không?”

Lưng hắn cứng lại, như ta vừa nói điều không nên nói.

Nhưng cuối cùng, hắn lại ngồi xuống mép giường, tháo dây áo giáp, động tác vụng về.

Ta đến phía sau hắn.

Thân hắn lập tức căng cứng.

“Đừng động.” Ta nói, giọng khô, rồi cẩn thận tháo những chốt giáp dính máu.

Vết thương lộ ra – một đường chém sâu, thịt da rách toác.

Tuy đã được băng qua loa, nhưng rõ ràng trên đường về lại nứt ra, vẫn đang rỉ máu.

Cảnh tượng khiến người ta rợn người.

Ta nước và vải sạch, nhẹ tay rửa vết thương.

Hắn không nói một lời, chỉ có cơ bắp trên lưng căng cứng nhịn đau.

?” Hắn bỗng hỏi, giọng thấp như hơi thở.

Ta khựng lại.

lại giúp ta?”

Ta im lặng, tiếp tục băng bó, đến cột nút cuối cùng mới đáp : “… Có lẽ, cùng do ngài tha mạng ta.”

Hắn đứng dậy, đi đến cửa.

tay chạm vào then gỗ, hắn dừng lại.

Giọng đã trở về lùng, nhưng không còn sắc bén: “Chuyện Thôi Mãng, ta sẽ xử .

Ngươi… dạo này ngoan ngoãn một chút.”

17

Tin quân của Quách Tử Nghi tập hợp càng lúc càng chắc.

công ngày càng mãnh liệt.

Không khí trong Trường An nặng nề, tặc ngày một hung bạo.

bóc, đốt phá xảy ra liên miên.

Ban đêm luôn có tiếng kêu khóc, xen lẫn tiếng cười man rợ.

Tiêu Triệt trở nên bận rộn, cũng trầm mặc hơn.

Thường xuyên ngồi nhìn bản đồ, ánh mắt u tối.

Đôi hắn nhìn ta, như có lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ thở dài.

Ta biết – cuộc công của quân Đường sắp bắt đầu.

Ta cần nắm được tin quan trọng hơn nữa: đường rút lui của quân, hoặc kế hoạch cuối cùng trước thua trận.

Cơ hội đến vào một buổi chiều.

Tiêu Triệt đang họp với mấy tướng tâm phúc ở gian bên.

Giọng cãi vã vang lên, ta nín thở áp tai vào vách.

“… Phải rút ngay! Quách Tử Nghi đã phá Đồng Quan!”

“Thánh chỉ của An Khánh : Trước rút, đốt cung điện, thiêu kho lương!”

“Không ! Làm khác nào tuyệt với thiên hạ!”

“Phạm Dương kỵ binh đoạn hậu, men theo sông Lô rút về phía bắc…”

“Lương thảo tập trung ở kho Quang Đức, đưa đi trước…”

Đốt phá, rút lui, tập trung lương thảo – chữ ta ghi tạc vào tim.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang tiếng thông báo gấp.

Cuộc họp bị cắt ngang.

Ta vội lui về giường, cầm sách lên, tay run không ngừng.

Tiêu Triệt vào, sắc nặng nề, ánh mắt như lưỡi dao xuyên qua vẻ thản giả tạo của ta.

Hắn chẳng hỏi gì, chỉ đến bàn, cầm bút viết nhanh vài dòng trên .

Viết xong, hắn không cất đi, mà để hẳn trên bàn, rồi quay lưng đi tìm vật gì trên giá.

Ánh mắt ta bị tờ đó hút chặt – là bản tóm tắt nội dung cuộc nghị sự vừa rồi: tuyến rút quân, mệnh lệnh thiêu hủy, đơn vị đoạn hậu – rõ ràng không sót một chữ.

Hắn cố ý để ta thấy.

18

Hắn quay lưng lại với ta, động tác chậm rãi, thong thả.

Đây là một phép thử? Hay là… một món quà?

Thời gian không phép ta nghĩ nhiều.

Ta cố ghi nhớ chữ, nét viết trên tờ ấy.

Ngay khoảnh khắc vừa khắc sâu được hết, hắn liền xoay người lại, như vừa sực nhớ đến đó.

Một cách nhiên, hắn nhặt tờ lên, đưa gần ngọn nến, châm lửa.

co quắp, đen sạm rồi hóa tro.

Hắn đến trước ta, ngẩng cằm ta lên, buộc ta nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong ánh nhìn sâu không thấy đáy ấy – có bất lực, có giằng co, có một chút đau đớn xen lẫn quyết tuyệt.

Trường Ninh,” – lần đầu tiên hắn gọi tên ta, giọng khàn khàn.

nàng muốn… ta đã rồi.”

19

Khung cửa sổ bị đóng đinh lâu ngày được mở ra.

Lính canh trước phòng cũng bị rút đi.

Cánh cửa giam cầm ta bấy lâu – mở toang.

“Là ai ngươi gan dám cưỡng ép dân phu?”

Ngoài sân vang lên giọng Tiêu Triệt – giận dữ mà rền rĩ.

“Xin tướng quân tội! Thật sự là… quân lực không đủ, cấp trên giục gấp…”

Viên giáo úy run rẩy phân bua.

“Quân lực không đủ, liền lấy mạng dân mà bù ?”

Tiêu Triệt hất mạnh hắn ra.

“Tất cút đi! Nếu còn thấy ai làm điều thú tính, ta sẽ xử theo quân pháp!”

Ta ra, thấy hắn ngồi trên hành lang.

Trên gương là sự mỏi mệt đến cùng cực.

Ta ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên bàn tay đang nổi gân xanh của hắn.

Hắn thoáng khựng lại, rồi ngược lại nắm chặt lấy tay ta.

Gió thổi mỗi lúc một mạnh, theo khí tức nặng nề của sầu tận.

Dấu hiệu rút quân đã không che giấu được nữa.

Trong phủ trong ngoài rối .

Tiếng thu dọn, đốt tài liệu, la hét dồn dập không dứt.

Tiêu Triệt đã thay áo giáp nhẹ tiện di chuyển.

Ngoài cửa vang lệnh quân: “Một khắc nữa xuất phát!”

“Tiêu Triệt!”

Ta bật dậy, nước mắt trào ra không kìm được.

Mọi trí và giả vờ thản đều tan vỡ.

Ta lao tới, nắm chặt lấy viền giáp ngắt trên người hắn.

“Đừng đi!”

Ngẩng đầu nhìn hắn qua làn lệ mờ mịt.

“Ta sẽ cầu xin hoàng thượng, ta sẽ nói giúp ngươi! Ngươi không giống bọn ! Ngươi không giết kẻ vô tội, ngươi thậm chí còn…”

Ta nói năng rối , như cố nắm lấy chút rơm cuối cùng.

Thân hắn run, cúi mắt nhìn ta, ánh nhìn phức tạp.

Rồi hắn chậm rãi gỡ ngón tay ta ra.

“Ta đã làm một lần, không muốn làm thêm lần hai.”

Giọng hắn tĩnh, trầm đục: “Trường Ninh, ta đã báo quân Đường biết chỗ của nàng.”

sẽ sớm tìm đến.”

“Nàng hãy trở lại, làm vị của nàng đi.”

“Nhưng… ngươi sẽ chết đó…”

Hắn đưa tay lau nước mắt trên má ta.

Rồi quay lưng, mở cửa, đi ra ngoài.

20

Tiếng hô giết rung trời từ hướng đông nam vọng đến – như sấm sét tích tụ bấy lâu, nổ tung trên đầu Trường An.

“Quân Đường vào rồi!”

“Đại tướng quân Quách đến rồi!”

Tiếng thét , tiếng reo vui, tiếng gào khóc và chém giết hòa trộn – cuốn phố vào cơn điên cuối cùng.

Xa xa, cờ quân Đường phấp phới trong gió, bay phần phật.

Ta đã đợi ngày này rất lâu.

Ta loạng choạng chạy về hướng cờ ấy – chạy về phía “vương sư” trong lòng mình.

Nhưng càng đến gần phố lớn, chân ta càng chậm lại.

đến đứng chết lặng tại chỗ.

Người tràn vào quả thật cờ hiệu quân Đường – nhưng đó là đội quân gì?

Trên gương là vẻ hung tàn, khát máu.

xông vào các cửa hàng, phủ viện dọc phố, không phải để trấn an dân chúng, mà để bóc!

“Phụng chỉ ! Tất tài vật đều sung quân phí!”

Ai đó hét lên, rồi âm thanh ấy chìm trong tiếng đập cửa, tiếng van xin, tiếng cười cuồng dại.

Bọn kỵ binh tóc cắt lệch, áo khoác lạ lẫm – người Hồi Hột!

Chúng như thú dữ thoát cũi, tung hoành khắp đường phố, thậm chí cưỡng hiếp phụ nữ ngay giữa ban ngày.

Mà quân Đường bên cạnh… lại làm ngơ.

Thậm chí có kẻ cười, cùng chia chiến lợi phẩm.

“Quan gia, xin tha! Đây là gạo cứu mạng cuối cùng của lão mà!”

Một ông già quỳ rạp, bị đá văng ra, bao gạo trong tay bị mất.

“Hahaha! Trường An! Quả là kho báu!”

Một tên lính Hồi Hột giơ cao lụa vừa , ngựa hắn còn buộc theo mấy cô gái khóc nức nở.

Khác gì bọn giặc cũ?

Không, thậm chí còn tàn độc hơn – bởi chúng nhân danh “phục quốc”!

người ta run lên không ngừng.

.

đến tủy.

Niềm tin sụp đổ tan tành trước mắt.

Đây… chính là ta đã đánh đổi mọi để chờ đợi ?

Ta quỵ xuống nền đá , giữa tiếng hò hét và tiếng khóc.

Nhưng ta chẳng nghe được gì nữa.

giới chỉ còn màu xám tro tàn.

21

Buổi trưa, một đoàn người vẻ nghiêm trang triều đình dừng trước cổng viện nhỏ của ta.

Người dẫn đầu là một thái giám trung niên, trắng, mặc áo xanh, vẻ kiêu căng.

Hai bên là lính quân Đường hộ tống.

“Ở đây có phải là điện hạ?”

Giọng hắn the thé.

“Nô tài phụng mệnh Quảng Vương cùng Tông Chính , đến rước người về.”

Hắn cúi người, làm lễ phô trương: “ điện hạ chịu khổ rồi! Còn thỉnh khai báo tung tích tướng Tiêu Triệt, và nơi cất giữ bảo vật hoàng gia bị ‘thất lạc’.”

“Về ư? Về đâu?”

Ta run giọng, nhưng rõ ràng chữ.

“Về triều đình dung túng Hồi Hột bóc, giết dân, làm nhục phụ nữ ?”

“Ta không biết Tiêu Triệt là ai, càng không biết bảo vật gì.”

“Nhìn xem – Trường An ra này, các người có khác gì quân?”

“Hay còn tệ hơn – các người danh ‘vương sư’ mà hành dã thú!”

Sắc thái giám lập tức sa sầm: “ cẩn ngôn! Đây là việc quân, người Hồ có công trợ chiến, ban thưởng chút ít cũng là lẽ thường!”

Ta hít sâu: “Ta sẽ không đi với các ngươi.”

“Một triều đình như – ta, Trường Ninh, không trở về nữa.”

Lời ta khiến tất im bặt.

Thái giám nghiến răng, chỉ tay quát: “ ! Người hại mình rồi! Dám vu cáo triều đình, là trọng tội!”

Hắn trừng mắt, rồi hất tay giận dữ: “Đi!”

rút đi, theo mùi lẽo của quyền mục ruỗng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương