Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

bảy kết hôn, tình mà nuôi bên ngoài đã mang thai.

Tôi lặng lẽ soạn sẵn đơn ly hôn, thu dọn hành lý, rời khỏi căn nhà ấy.

lặng vài giây, rồi thấp giọng:

lỗi với , sẽ bù đắp.”

ngoài đều nói tôi quá cố chấp.

Đàn ông giới thượng lưu, ai mà bao dưỡng vài phụ nữ bên ngoài? cần động đến vị trí chính thất, thì coi chưa từng chuyện gì.

Nhưng tôi làm được.

Tôi nhớ rất rõ—

đó, để lấy được , tôi từ bỏ công việc ngoại giao, mình sang Hồng Kông.

Còn , để cưới tôi, đã bị khác tông gãy chân, vậy mà vẫn lê thân thể thương tật trèo núi Phổ Đà.

Ba bước quỳ, nghìn trăm tám mươi tám bậc thang, máu và mồ hôi hòa lẫn, để cầu nhân duyên chúng tôi.

Những điều ấy, đã quên.

Còn tôi—chưa từng quên.

Tôi nhìn thẳng vào mắt , từng chữ rõ ràng:

, tôi cần bù đắp. Tôi muốn rời đi— trắng.”

1.

Đầu tháng 3, trời vào tiết Kinh Trập.

trận mưa lớn trút cảng liên tục nhiều ngày dứt.

Độ ẩm tích tụ khiến những góc khuất thấy ánh sáng sinh mùi ẩm mốc.

lẽ vì mấy ngày nay nhiệt độ thất thường.

Kéo theo đó số đến bệnh viện cũng tăng ít.

Lúc , tôi đang đứng ở cuối hành lang tầng sáu khoa sản Bệnh viện Bác Ái, nhìn về phía trước, nơi hai đang đi tới.

, bác sĩ nói bé của chúng rất khỏe mạnh. xem , đây , còn đây chân.”

gái trẻ mỉm cười rạng rỡ, cầm tấm ảnh siêu âm vừa chụp được đưa đàn ông xem.

đôi tình nhân đẹp đẽ biết bao.

Nếu đàn ông đó chồng tôi thì tốt biết mấy.

Vài giây , ngẩng đầu, ánh mắt chạm tôi.

Ánh đèn huỳnh quang trên trần tỏa thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Tấm kính bên cạnh phản chiếu dáng vẻ tôi lúc

Trắng bệch bóng /ma.

Thật , bắt quả tang ngoại tình chẳng gì thú vị cả.

Tôi thở hơi, lấy điện thoại chụp lại hình hai , chụp xong liền quay lưng bỏ đi.

Gần ngay lập tức, lưng vang tiếng bước chân dồn dập.

vươn nắm lấy cổ tôi.

nhíu mày, giọng trầm thấp khàn khàn, phần gượng gạo:

“Hoài Ngọc, nghe nói… nghĩ đâu.”

Tôi đứng khựng lại, ngoái đầu nhìn , bật cười lạnh:

, coi tôi đồ ngốc à? Buông .”

Sắc mặt trầm , nhưng vẫn cố chấp chịu buông.

nhanh chóng quay sang gái phía :

, trước đi, tự về nhà.”

.

Tôi bật cười.

Cái tên , chính tôi đặt .

, , biết đủ thì sẽ vui.

Từ 12 đến 22 tuổi, tôi đã chu cấp suốt 10 .

Tự đưa khỏi cái nơi nghèo khó heo hút kia.

Tùy chỉnh
Danh sách chương