Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Để đổi ta tên mới, tôi không nhớ nổi đã chạy bao nhiêu lần đến cơ quan hộ tịch, cuối cùng cũng đổi được tên rẻ rúng kia thành Hứa Tri Lạc.

Và bây giờ, đây cách ta trả ơn tôi.

Tôi ta, thấy ta run rẩy đứng im, cúi gằm mặt không dám tôi, thể sợ hãi vô cùng.

Diễn xuất thật kém.

Nếu thật sự sợ hãi thì đã không mang thai con của Dục .

Đột nhiên, ta vang , mềm mại mèo kêu, xen lẫn vài phần tủi thân:

“Chị Hoài Ngọc, tất cả lỗi của . Chị cứ trách . Đứa bé này… sẽ tự nuôi, sẽ không làm khó hai đâu.”

xong, ta khẽ sụt sịt, rồi chằm chằm vào Dục chưa đủ, nhẹ :

“Dục , biết anh yêu chị ấy. muốn với anh rằng… không hối hận.”

Sắc mặt Dục không đổi, nhíu mày sâu hơn.

Cả anh ta toát ra thứ âm u khó hiểu.

Tôi hai , cảm thấy ghê tởm.

Lười thêm, tôi mạnh mẽ rút , lạnh :

Dục , tôi sẽ nhờ luật sư gửi đơn ly hôn anh. Ký .”

rồi tôi xoay rời .

Tôi không ngờ, Dục phát điê/n.

Giây tiếp theo, anh ta bất ngờ bế bổng tôi .

Mùi hương quen thuộc khiến mắt tôi cay xè.

Tôi nghiến răng chửi:

Dục , thả tôi ! Anh đ/i ên à? Thả tôi !”

Anh ta chẳng những không buông siết chặt hơn.

Sải bước nhanh đến thang máy, thấy thang đang ở tầng hầm, không hề do dự rẽ sang cầu thang bộ.

Sau lưng, Tri Lạc hoảng hốt kêu :

“Dục , bụng đau quá!”

Nhưng anh ta thể không nghe thấy .

“Rầm” tiếng, cửa cầu thang phòng cháy anh đóng sập .

2

Từ tầng sáu tầng , mặc tôi gào thét chửi rủa.

Thậm chí, tôi vung tát anh ta hai trong tư thế cực kỳ khó chịu.

Lực mạnh đến mức làm móng tôi vừa dưỡng kỹ gãy toạc.

Vậy anh ta vẫn không thả tôi .

Anh cứ thế thẳng về phía bãi đỗ xe rồi nhét tôi vào trong xe.

Tức đến phát điên, tôi tiện chụp lấy thứ đó ném thẳng vào anh ta.

Anh ta không lời, mặc tôi trút giận, hoàn toàn không phản kháng, cẩn thận giơ che chắn sợ tôi lỡ làm thương.

Bất ngờ, tiếng “bốp” vang , trán Dục rỉ máu, rất nhanh đã thành vệt đỏ kéo dài tận lông mày.

Lúc này tôi mới rõ thứ trong lọ tinh dầu xe bằng kim loại tôi mua, nhỏ gọn dễ cầm, sát thương không hề nhỏ.

Vài giây sau, Dục khẽ thở dài tiếng.

Hạ thấp , anh ta :

“Hoài Ngọc, anh biết bây giờ đang giận, nhưng chuyện thật sự không phải nghĩ.

Chúng ta về trước được không?”

xong, anh ta cúi cẩn thận giúp tôi cài dây an toàn.

Tôi cố đè nén cảm giác cay mắt, lắc đầu :

? gọi ? Dục , ngày anh ngoại tình, chúng ta đã không nữa rồi.”

Động tác của anh ta khựng , không trả lời, mím môi hồi lâu mới :

“Dù tội nhân tử hình cũng phải có lần được tự biện hộ.”

Đầu tôi đau muốn nứt ra, thật sự không muốn tranh luận với anh ta về mấy chuyện tội nhân, biện hộ đó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương