Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Thật sao?”
Cấm vệ quân ẩn nấp trong khoang liền đồng loạt xuất hiện.
Vô số mũi tên b.ắ.n ra như mưa về phía đám phản tặc còn lại.
Phó Nam An vẫn còn tàn dư chưa sa lưới, bọn ta đã đoán được điều đó, chuyến này chỉ là để dẫn dụ chúng lộ mặt.
“Vương gia mau đi! Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt!”
Trong lúc thuộc hạ liều mạng bảo vệ, Phó Nam An nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn ta một lần.
Đồng tử hắn khẽ run lên, tràn đầy kinh ngạc.
Vì ta đang giương cung lắp tên, mũi tên nhắm thẳng vào hắn.
Quen biết bao năm, có lẽ hắn chưa bao giờ biết ta giỏi b.ắ.n cung đến vậy.
“Phụng khẩu dụ của nữ đế, phản tặc Phó Nam An chống cự không chịu khuất phục, xử tại chỗ.”
Lời vừa dứt, tên đã rời cung.
Trúng ngay giữa n.g.ự.c hắn.
Hắn cúi đầu nhìn vết m.á.u đang lan dần ra áo, ngẩng đầu nhìn ta lần nữa, rồi chợt cười.
Tay ta cầm cung khẽ run. Lâu rồi không động đến, thật ra mũi tên vừa rồi hắn hoàn toàn có thể né được.
Phó Nam An đổ gục trên thuyền nhỏ, trôi đến giữa một đám sen, m.á.u đỏ tươi hơn cả hoa.
“Ta từng nói muốn tặng nàng một hồ sen… cuối cùng… vẫn là thất hứa rồi.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, như muốn nhìn thêm vài lần nữa.
Cho đến lúc tắt thở cũng không khép mắt.
Lúc đó ta mới trả lời câu nói kia của hắn:
[ – .]
“Không sao cả. Loài hoa đẹp như thế, vốn nên nở giữa đất trời, chứ không phải bị nhốt trong sân vườn.”
“Kiếp sau, đừng đánh mất lương tâm nữa.”
13.
Sau khi hồi kinh, mọi việc hậu xử lý bình loạn đều do Phục Linh và Bùi Nguyệt Bạch bận bù đầu lo liệu.O mai d.a.o Muoi
Bùi Nguyệt Bạch rảnh rỗi liền lại đến quấy rầy ta.
“Thẩm Thiên Kiều, hôm nay nữ đế được người dâng một giỏ vải tươi, ta lén mang cho nàng ăn nè…”
Vừa nói xong đã thấy ta đang thu dọn hành lý, mắt hắn trừng lớn:
“Nàng lại định đi đâu nữa hả?”
Ta không ngẩng đầu:
“Nữ đế giao cho ta một công vụ mới, phải đến Tây Vực làm sứ thần.”
“Tây Vực xa như vậy! Nàng đi đó làm gì chứ!”
Ta cười hì hì:
“Nữ đế nói, nam nhân ở đó ai cũng kiếm mày sao mắt, tuấn tú vô song cơ mà…”
Phục Linh nói, Tây Vực xa xôi, để đến đó phải băng qua hơn nửa Đại Chu.
Nàng nhờ ta đi xem thử giang sơn hôm nay thế nào rồi.
Nơi nào còn khổ, nơi nào còn chưa đủ cơm ăn.
Nàng nhìn không tới nơi xa như thế.
Ta phải thay nàng, làm đôi mắt của nàng.
(Hết)