Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đang tham gia một chương trình truyền hình đối kháng về trí tuệ điện thoại bất ngờ nhận được tin nhắn: [Chị ơi, chồng chị phát hiện ra mối quan hệ giữa em và chị rồi, mình đến đây thôi nhé. Em cũng thực sự không nỡ xa chị, chị . đã bị chồng chị phát hiện rồi, em cũng chẳng còn cách nào khác. Tạm biệt, chị.]
Các khách mời trên sân khấu đều kinh ngạc nhìn tôi.
Bình trực trên livestream lập tức nổ tung:
[Cái quái gì vậy trời?!]
[Giang Tử nuôi trai trẻ bên ngoài! Còn bị chồng bắt quả tang nữa!]
[Khoan, cô ấy không còn độc thân ? Lấy đâu ra chồng?]
[Tôi rối quá rồi, mọi người ơi!]
Tôi: “……”
Mẹ nó chứ.
Tôi còn rối hơn các người gấp trăm lần!!
1
Với tư cách là nghệ sĩ có học vấn cao trong công ty, tôi được quản lý sắp xếp tham gia một chương trình thi đấu trí tuệ – nhỏ của tôi teo mất rồi.
Cái chương trình tiệt này đúng là làm người “teo ” thật.
đáp bắt đầu.
“Câu thứ : Một chiếc bánh mì đi trên đường, không may bị trẹo chân, xin nó biến thành gì?”
Tôi thử trả lời: “Chẳng lẽ là… bánh sừng bò (niujiaobao: có phiên âm gần giống với trẹo chân)?”
“Bingo! Chính xác!” Người chương trình hào hứng vỗ tay: “Chúc mừng Tiểu ! Cộng một điểm!”
“Câu thứ hai: Chó gâu gâu, mèo meo meo, cừu be be, vậy gà gì?”
Thí sinh số một giành quyền trả lời: “Dễ mà! Gà cục cục cục!”
quả là bị loại ngay tại chỗ.
Tôi và thí sinh số ba nhanh tay bấm chuông cùng lúc, đồng thanh đáp: “Cơ hội (jihui: có phiên âm giống từ gà ) luôn dành cho người có chuẩn bị!”
Người chương trình lại vỗ tay: “Tốt lắm! Hai người đúng là có nếp nhăn, mỗi người cộng một điểm!”
“Câu thứ ba: Hứa Tiên mua cho vợ là Bạch Nương Tử một chiếc mũ, tại cô ấy đội lại thấy đầu nặng?”
Thí sinh số hai bên cạnh định mở miệng, tôi đã nhanh tay bấm chuông, lớn tiếng đáp: “ là mũ ép rắn (压蛇帽 – nghe giống 鸭舌帽: mũ lưỡi trai)!”
“Hay lắm!” Người chương trình nhiệt liệt vỗ tay: “Chúc mừng Giang Tử xuất viện… không, chúc mừng cô thành công vào trong!”
3
Ngay bản thân tôi cũng thấy mơ hồ.
Na Tra có ba đầu sáu tay.
Còn tôi, chỉ có một đầu hai cánh tay mà vẫn vào trong được.
chương trình nhỏ của tôi teo mất rồi được phát sóng trực nên ngay sau đầu, khán giả trong phòng livestream đều cho rằng mình sắp “tăng xông”.
Bình :
[ tôi không teo rồi mà là đang “tục tĩu” luôn, câu kiểu gì đây vậy?]
[Ha ha, với dạng câu này tôi cũng tham gia được ấy chứ! 26 chữ cái, chữ nào nặng ? Là N, N (ân) nặng như núi!]
[Trời đất, chương trình quảng cáo là đấu trí mà?]
[Ừ … đố mẹo cũng tính là đấu trí , đúng không?]
[Sếp tôi ngoài kia bận khách mệt muốn , còn tôi ngồi đây làm việc đám người này giải đố mẹo, tôi đúng là có bệnh. Còn nghĩ đến sếp nữa chứ!]
Tôi: “……”
là nghiệp của sếp anh đấy. Phúc báo đời trước của ông .
Tôi vuốt tóc, bình tĩnh dời mắt khỏi màn hình bình .
4
hai nhanh chóng bắt đầu.
“Câu thứ : Hãy giải thích nước biển có màu xanh lam?”
Tôi tự tin bấm chuông trước tiên, đáp: “Nước biển có màu xanh do hiện tượng hấp thụ và tán xạ ánh sáng.”
Người chương trình tiếc nuối lắc đầu.
Tôi ngơ ngác: “???”
Những người khác cũng trả lời sai.
Màn hình lớn hiện đáp án: [ trong biển có cá, cá thổi bong bóng, blue blue (咘嚕咘嚕).]
Bình : [Tôi cười mất, ai nghĩ ra câu điên rồ này vậy?!]
Người chương trình ho nhẹ một tiếng: “Theo quy tắc hai, ai trả lời sai sẽ chịu hình phạt.”
Hình phạt của tôi là chiếu trang chủ trình duyệt điện thoại màn hình lớn, cho mọi người lịch sử tìm kiếm gần đây.
Chuyện nhỏ thôi.
Bình thường tôi chỉ tra thứ ngớ ngẩn kiểu như “tại cà chua bi không thể lớn thành cà chua thường” hay “măng cụt có là họ hàng với quả óc chó không”.
bao giờ thứ gì đen tối .
thế tôi thản nhiên giao điện thoại cho nhân viên.
5
Ngay khoảnh khắc chiếu , điện thoại tôi rung một cái.
Trên cùng hiện tin nhắn mới.
Thời buổi này ai còn gửi tin nhắn nữa chứ, ai cũng dùng WeChat mà.
Tôi còn tưởng là tổng đài di động gửi chúc mừng năm mới.
nhìn kỹ lại- Người gửi là một dãy số lạ:
[Chị ơi, em xin lỗi, chồng chị phát hiện ra mối quan hệ giữa em và chị rồi, đến đây thôi. Em thật lòng rất thích chị, chị . Em cũng không nỡ rời xa chị. Em không muốn chia tay, … chồng chị đã biết hết chuyện của chúng . Em không thể tục phá vỡ hạnh phúc của chị và anh ấy nữa. Xin lỗi, tất là lỗi của chị. Em đi đây.]
Tôi bị chuỗi tin nhắn làm cho đứng hình tại chỗ.
Rõ ràng từng chữ đều hiểu, mà ghép lại chẳng hiểu gì hết.
Mọi người trên sân khấu đồng loạt nhìn tôi, ánh mắt kinh hoàng.
Người chương trình cầm micro, ngập ngừng mãi vẫn không biết nói gì để cứu vãn tình hình.
Bình trên livestream lại bùng nổ dữ dội:
[Tôi nghi mình , quen thân xác mới nên nhìn thấy ảo giác rồi. Tôi thấy cái gì thế này?!]
[Ôi trời ơi, tôi không tin nổi mắt mình nữa!]
[Tổng lại nè: Giang Tử nuôi trai trẻ bên ngoài, bị chồng bắt gặp!]
[Thôi đi, đừng nói nữa, đau lòng quá! Tôi mới fan chị ấy có một tháng, mười phút trước còn thấy chị ấy là bông hoa nhài trong sạch duy của giới giải trí, giờ sụp đổ rồi ?!]
[Đừng nói linh tinh, người đúng là anti giả dạng fan!]
[Đúng , tra đi, Giang Tử năm nay còn đủ tuổi hôn, lấy đâu ra chồng mà bị phát hiện?]
[Đừng bao biện nữa, trời sập rồi còn cái miệng fan chống đỡ, trong giới này cái gì mà không giả được? Ngay chiều cao 1m68 cũng dám viết thành 1m88 cơ mà!]
Cuối cùng, hai phe trong bình cãi nhau ầm ĩ:
[Bệnh ngu của tôi tái phát rồi, người câm miệng đi!]
[Thần tượng của người lộ scandal rồi mà vẫn bảo vệ được ?]
[Chỉ có loài sinh vật đơn bào thời tiền sử mới tin cái tin nhắn rác kia thôi!]
[Cũng chỉ có loại mới ngu si đi bảo vệ “chị gái” của người!!]
……
thúc buổi phát sóng, tôi và quản lý ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.
Trên màn hình vẫn là loạt tin nhắn kỳ quặc khiến tôi mất mặt trong buổi livestream hôm nay.
Sau một hồi im lặng nặng nề, tôi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí.
Tôi nói: “Chị tin em.”
Quản lý gật đầu: “Ừ.”
Tôi lại nói : “Thứ , em thật sự hôn, từng có chồng. Thứ hai, em cũng không hề nuôi trai trẻ bên ngoài. Thứ ba, tuổi của em hoàn toàn thật, không hề làm giả.”
Tôi nhíu mày nhìn chị ấy: “Không tin chị gọi cho mẹ em ngay đi, năm nay em bao nhiêu tuổi.”
Quản lý điềm tĩnh gật đầu: “Không cần, chị tin em, Tiểu . Cái kiểu ngày nào cũng ngốc nghếch như em, có muốn cũng chẳng làm ra được chuyện này đâu. Chắc chắn là do bên công ty Đại Quất bày trò. Thấy em nổi gần đây, chúng ghen tị nên mới cố tình dựng chuyện, tạo scandal để hạ bệ em.”
Chị ấy lắc đầu tổng : “Đúng là thương trường độc ác.”
6
suy đoán của quản lý về Đại Quất truyền thông cuối cùng cũng chỉ là suy đoán.
Chúng tôi quyết định gọi cho số điện thoại đã gửi tin nhắn, rốt cuộc là chuyện gì.
Sau hai tiếng “tút tút”, đầu bên kia có người nghe máy.
Một giọng nam thiếu niên dè dặt vang : “Alo? Chị ? Chị nhận được tin nhắn của em rồi chứ?Xin lỗi, em thật sự rất thích chị, không em muốn chia tay đâu.”
Tôi nghe mà sững sờ.
định cậu đang nói tào lao gì bị quản lý nhanh tay ngăn lại.
Chị ấy khẽ ra hiệu bằng khẩu hình: “Đừng nói gì vội.”
Tôi nghe lời, im lặng.
Giọng nam bên kia lại vang : “Chị ơi, chị không nói gì vậy? Xin lỗi chị, em biết chị sẽ giận, anh rể đã biết hết chuyện của chúng rồi, em không thể tục như thế nữa. … cũng không hẳn là không còn đường cứu vãn. Hoặc là…” – cậu khẽ cười, giọng nhẹ như thầm – “Chị đồng ý ly hôn, rồi đến với em được không? Chị ?”
Tôi: “……”
Tôi và quản lý nhìn nhau, hai đều thấy hàng vạn dấu gạch đen phủ kín đầu.
Chỉ nửa giây sau, quản lý không chịu nổi nữa, hét vào điện thoại: “Đủ rồi! Thằng nhóc tiệt, mày nói thêm câu nào nữa tao báo cảnh sát tóm mày ngay lập tức!”