Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Gọi xong, quản lý vỗ đầu tôi, rồi rời đi.
Chị ấy còn phải trông đống nghệ sĩ khác, không ngồi mãi với tôi.
Tôi run run mở bảng xếp hạng giải trí hot search.
Quả nhiên, hashtag nổ tung:
#Sốc! Giang Tranh Nguyệt nhận hàng loạt tin nhắn mờ ám ngay trong livestream#
#Tiểu hoa đán nổi tiếng nghi bị “lật xe” sóng trực tiếp#
#Chị ơi, chồng chị có giận không?#
#Con người chẳng lẽ không vừa có chồng vừa có bạn sao?#
Tôi thở dài, rồi mở fanpage của mình.
Các fan của tôi đồng loạt đổi avatar “Tin tưởng Giang Tranh Nguyệt”, sục sôi bảo vệ tôi:
[ tin nhắn vớ vẩn nói lên gì chứ?]
[ gái còn trẻ đóng bao nhiêu phim hot, đạt bao giải thưởng! Rõ ràng là đối thủ cạnh tranh cố tình hãm hại! Tức quá đi!]
[Bánh táo của bà Ross còn tệ hơn trò bẩn , con gái tội nghiệp của tôi, nhất định là động chạm tới ai đó rồi!]
[Đừng hòng vì tin nhắn dơ bẩn đó bôi nhọ Giang Tranh Nguyệt của tôi!]
[Tranh Tranh dũng bay cao, tôi mãi bên !]
Tôi co giật khoé miệng, thoát khỏi fanpage rồi úp xuống bàn.
Dù cách ủng hộ có hơi “quê mùa”, nhưng… thật sự rất yêu tôi.
Thật sự. Tôi muốn khóc luôn rồi.
8
Tôi đội mũ, đeo khẩu trang, ngụy trang cẩn thận rồi mới dám ngoài.
Tập thứ hai của Não nhỏ của tôi teo mất rồi sẽ ghi hình ngày nữa.
vụ ầm ĩ hôm nay, độ quan tâm đến chương trình chắc chắn tăng mạnh.
Tôi quyết định về chuẩn bị thật kỹ cho vòng tiếp theo.
Tích lũy thêm kiến thức để đối phó với mấy câu hỏi quái gở của .
Để thế nào là “tôi là cha của các người – biến hóa khôn lường”.
Vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, cánh cửa quán cà phê bị đẩy .
Một chàng khoác áo khoác đen, mang theo hơi lạnh ùa vào.
Anh bước thẳng đến quầy, giọng trầm thấp: “Xin chào, cho tôi một ly Americano đá, không thêm đường, không thêm Americano.”
Tôi khựng lại.
Phản ứng đầu tiên: Buồn cười chết mất, đúng là có bệnh.
Phản ứng thứ hai: Khoan… giọng nói nghe giống giọng người tôi từng thích hồi đi học – Bạch Lê.
Bạch Lê là nam diễn viên lồng tiếng nổi tiếng nhất trong giới năm đó.
Giọng anh đa dạng, xúc phong phú, chưa từng lộ mặt nhưng chỉ bằng âm thanh chinh phục hàng triệu fan.
phim truyền hình đến radio, quảng cáo nước trái cây đến game lãng mạn, đâu đâu nghe thấy giọng anh.
Nhiều đêm tôi đều nghe anh nói để dễ ngủ.
Tôi từng gửi tin nhắn riêng cho anh Weibo: [Thầy Bạch Lê, rất thích anh. Hy vọng có một ngày… có gặp nhau.]
ngày , anh trả lời: [Xin lỗi, có lẽ sẽ không , nhưng ơn thích. Chúc học hành tiến bộ, mọi điều thuận lợi.]
Tôi không ngờ, với hàng chục triệu người theo dõi, anh lại thực sự trả lời tin nhắn của tôi.
Khi đó tôi vui đến mức suýt nhảy cẫng lên.
đó, câu “học hành tiến bộ” trở thành châm ngôn sống của tôi.
thi đại học năm ấy, tôi thi cực tốt, đỗ đúng vào trường cũ của Bạch Lê.
Khi tôi nghĩ rằng mình dần đến gần anh hơn, thì anh đột ngột tuyên bố rút lui khỏi giới.
Bài đăng cuối cùng của anh chỉ có một dòng ngắn ngủi: [Đến mùa đông rồi, tôi quyết định ngủ đông hôm nay. Đừng lo, chúc mọi người vui vẻ.]
Hàng loạt fan khóc ngất, không ai tin nổi.
khóa “Bạch Lê” đứng top suốt ngày lẫn đêm.
Nhưng vô ích.
Anh thực sự biến mất, không còn bất tin tức nào nữa.
9
Cho đến tận bây giờ, các tài khoản phụ của tôi mạng đều mang tên “Bạch Lê hôm nay trở lại chưa”.
Vì vậy, nếu chàng trước mặt trong quán cà phê thật sự là anh ấy…
Khoảnh khắc đó, tôi quên mất lời mình từng dặn bản thân: Nếu có gặp anh ấy, phải giữ bình tĩnh, chỉ nên đến gần tác phẩm của anh, đừng xâm phạm đời tư.
Bàn tay đi trước bộ não.
Tôi bất giác nắm lấy cổ tay anh, bật thốt: “Bạch Lê!”
Anh sững lại, cúi mắt nhìn bàn tay tôi nắm.
Một lát , anh khẽ cười, đôi mắt hẹp cong cong: “Cô tôi sao?”
10
Câu hỏi nhẹ tênh đó suýt khiến tôi bật khóc.
Tôi run rẩy: “Thật sự là anh sao?”
Anh gật đầu: “Nếu người cô vừa gọi là Bạch Lê, thì đúng, tôi là người đó.”
Rồi anh liếc xuống tay tôi vẫn chạm nhau, khẽ nói: “Cô có thả tay tôi trước không?”
“Tôi…ôi, , .” Tôi vội vàng buông .
Bạch Lê lịch sự mỉm cười, nâng tay lên xoay khớp nhẹ nhàng.
Khi cổ tay anh vừa nhấc lên, tôi vô tình nhìn xuống màn hình của anh.
Màn hình sáng, hiển thị lịch sử cuộc gọi.
Dòng đầu tiên- là số của tôi!
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Người tôi nói chuyện lúc nãy – thằng nhóc đáng ghét cứ gọi tôi là “chị ơi” đó – là anh sao?!
Dù giọng của chàng lúc ấy và Bạch Lê hoàn toàn khác nhau…
Nhưng anh là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp!
Muốn đổi giọng chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay!
Khoảnh khắc ấy, tôi tan nát, sụp đổ, nước mắt trực trào.
Trong đầu tôi loạn xạ như một chuỗi hỗn hợp: nào là trứng gà của bà nội, dưa hami của ông sáu, bí đao của dì tám, đùi gà của ông nội, nho tím của mẹ, bánh mì của bố…
Tôi chỉ muốn lập tức về nhà mở Douyin, dùng filter “tóc bay nước chảy”, quay một video rồi ghi caption: [Mọi người ơi, ai hiểu giác không, người tôi hâm mộ suốt bao năm và kẻ hại tôi lại là cùng một người!!!]
11
Bạch Lê thấy tôi đứng hình không nói năng gì, liền giơ tay vẫy trước mặt tôi: “Cô…”
Tôi bỗng hoàn hồn, nhanh như chớp lại nắm chặt cổ tay anh.
Bạch Lê thở dài: “Cô cứ nắm tay tôi mãi làm gì thế?”
Tôi chậm rãi nói: “Cách đây mười phút, tôi vẫn còn cực thích anh. Suốt bảy, tám năm qua, giấc mơ duy nhất tôi kiên trì theo đuổi là gặp anh một lần, anh không?”
Bạch Lê gật đầu: “Giờ thì rồi.”
Tôi gật đầu, rồi nói tiếp: “Nhưng giờ tôi nghĩ mình nên xét lại tình .”
Bạch Lê nhướn mày: “Ờ? Trong mười phút vừa rồi xảy chuyện gì khiến cô giác ngộ điều đó vậy?”
Tôi chậm rãi tháo khẩu trang và mũ xuống.
Bạch Lê sững sờ: “Wow, cô trông giống hệt một minh tinh! Cái người đóng trong phim đó, hình như là… Giang Tranh Tử?”
Tôi nghiến răng: “Tôi là cô ấy đây!”
Tôi đưa cho anh loạt tin tức nằm hot search hôm nay.
Phần bình luận vẫn sôi sục, mọi người cãi nhau tôi thật sự “lật xe” sóng trực tiếp hay bị ai đó cố tình bôi nhọ:
Người dùng 1: [Tôi cược điểm thi cuối , tin rằng mấy tin nhắn đó là thật! Giang Tranh Tử chưa chắc trong sáng như vẻ bề ngoài, chắc chắn vừa kết hôn vừa nuôi nhỏ! Nếu cô vô tội, tôi trượt luôn !]
Người dùng 2: [Cậu đúng là 6 tính thật đấy, chỉ mấy tin nhắn dám phán người có tội, thánh phán mạng à? Cậu cứ trượt đi cho tôi nhờ!]
Người dùng 3: [Không tiện đánh giá, chờ phản hồi thức Giang Tranh Tử.]
Tôi lật bình luận, rồi đưa cho Bạch Lê: “Anh đi, tất là do anh đấy. Tôi còn trẻ thế giờ bị đồn là có chồng, còn bao bên ngoài.”
Tôi càng nói càng tủi thân: “ thậm chí còn nghi ngờ tuổi của tôi là giả nữa…”
Bạch Lê nhìn màn hình, càng mày càng nhíu chặt, sắc mặt trở nên phức tạp.
Một lúc , anh khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Xin lỗi nhé… Những tin nhắn đó vốn dĩ… không phải gửi cho cô.”