Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Ngày , ta vào thành bán thêu phẩm.
Chưởng quầy tiệm thêu xem một hồi, lại hỏi ta có bằng lòng ở lại sư phụ, dạy nghề cho các thợ mới không.
Hiện tại tiền bạc ta eo hẹp, có công việc ổn định tất nhiên là cầu còn chẳng .
Chỉ là, không ngờ trong nhóm thêu nữ còn có … nam nhân.
Lý quản sự tiệm thêu , những người đến học có nam lẫn nữ, phần nhiều là trẻ con nhà nghèo, không ít người còn dị tật bẩm sinh.
Nhóm thợ thêu ta phụ trách đều nhỏ tuổi hơn ta. Có người què chân, có người điếc, có người câm.
Ta thể hiện vài pháp cơ bản, thấy có người ánh mắt còn mơ hồ, liền nhẫn nại tỉ mỉ phân giải từng bước một lần .
Thêu thùa yêu cầu mắt nhanh, tay khéo, lòng tinh tường, với người bình thường còn dễ nhập môn, chứ với bọn trẻ khiếm khuyết, quả thực là bỏ công gấp bội phần.
giờ học, ai nấy lục tục rời chỗ, chỉ có một tiểu nam hài ngồi hàng đầu chưa đứng dậy.
Ống tay áo bên trống không, cánh tay trái của nó kiên trì xuyên kim dưới ánh nắng nhàn nhạt, chăm chú luyện pháp.
Ta bước đến, thấy nó vì bị kim đ.â.m vào tay, nhưng nhịn đau chỉ thấp giọng khẽ kêu.
“Sao còn chưa trưa?”
“ Hòa sư phụ, con mới đến chưa lâu, pháp còn chưa thạo, muốn luyện thêm một lát.”
xong, gương trắng trẻo của đứa nhóc này dần đỏ ửng lên.
Ta để nó tiếp tục luyện, còn mình ở bên chỉ điểm từng chỗ sai sót.
Từng chứng kiến cảnh con cháu thế gia tiêu tiền nước ở thượng kinh, đối những đứa trẻ vì mưu sinh mà cố gắng học nghề từng chút một, lòng ta lần đầu bị chấn động mạnh.
Những lời chế giễu, khinh bỉ, ánh mắt soi mói xưa, so với bọn trẻ này, tính là ?
So với đứa, ta có đủ tay chân, từ nhỏ sống sung túc, thực ra đã là kẻ may mắn hơn rất nhiều người.
Những vì lời thiên hạ trói buộc, ta cứ chìm đắm trong thương tổn bản thân, vậy mà khi đối diện với ánh mắt kiên cường của mọi người, trong lòng lại dâng lên một tia hổ thẹn.
Chính là vì bọn trẻ dốc lòng mưu sinh bằng chính đôi tay mình, mà khiến người khác không thể không sinh lòng kính phục.
9.
Rời khỏi tiệm thêu, ta định ghé tạp hóa ở Tây Nhai mua chút gạo mang về.
Lúc ngang tửu quán bên đường, bất ngờ đụng một người.
Tóc hắn xõa dài, mày không rõ, y phục xám xịt bụi bặm, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Thân tàn đến thế, vậy mà trên người phảng phất một cỗ lãnh không thể xem thường.
Tiểu nhị của tửu quán đứng ngay trước , mắng chửi om sòm:
“ mày ch.ết tiệt! Không có bạc mà còn muốn chùa uống chực! Đem cái tranh rách nát này ra lừa ai? Cái thứ này lau nhà xí còn chê bẩn! không trả tiền rượu, coi ngươi xong đời, gặp quan !”
rồi, tiểu nhị hung hăng ném bức tranh ra ngoài.
Tranh rơi ngay dưới chân ta …rõ ràng là bản Mặc Lan Đồ của Cửu Tư.
“Đám phàm phu tục ! Mắt mù rồi à? Đừng hỏng tranh của ta!”
Nam loạng choạng bước tới, nhặt bức tranh lên, ánh mắt hiện rõ xót xa.
Một câu ấy, chẳng khác đổ thêm dầu vào lửa.
Tiểu nhị tức tối gầm lên, trong tửu quán liền xông ra hán , nhất tề xắn tay áo định đánh hắn.
Có lẽ vì liên quan đến Mặc Lan Đồ, trong lòng ta chợt dâng lên chút thương xót.
Sờ vào túi tiền đã cạn gần đáy, ta lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng quyết định đứng ra trả giúp hắn tiền rượu.
“Ngươi cái quái mà hết đến lượng bạc?”
[ – .]
Lúc dốc sạch túi bạc, ngoài xót của ra, lòng ta chỉ toàn là hối hận.
“Cô nương nhân hậu, trượng nghĩa cứu giúp, ta nguyện tặng lại bức tranh này đáp lễ.”
Hắn chẳng thêm, chỉ đưa bức Mặc Lan Đồ ra trước , rồi xoay người rời .
Ta theo bóng dáng lảo đảo khuất dần trong màn mưa bụi…
Thôi vậy, lượng bạc đổi một bức tranh giả, cứ xem việc thiện tích chút âm đức.
Đến chạng vạng, sắc trời u ám, chẳng chốc mưa đã rơi rả rích.
Giữa tiếng mưa lộp bộp, vang lên tiếng gõ ngoài sân.
Ngày thường nếu là hàng xóm đến chơi, khi gõ sẽ gọi ta, nhưng chẳng có tiếng người.
Ta cầm lấy gậy gỗ cánh , chỉ hé một khe nhỏ.
Chưa kịp rõ, một thân ảnh đã ngã sập khe , đổ ập vào trong.
Lại là hắn !
Ta đưa chân đá đá thân người mềm nhũn nằm sóng soài kia, nhưng chẳng thấy phản ứng.
Lại ghé gần kiểm tra, chợt chạm làn da nóng bỏng, mới biết hắn đang phát sốt rất cao.
Ta mất bao nhiêu sức mới kéo hắn vào phòng, nhưng khi bộ y phục ướt sũng dán sát vào thân thể kia, trong lòng không khỏi bối rối.
Từ trước đến , ta chưa từng ở riêng một phòng với nam .
Ngay khi gặp Lục Uyên, hắn luôn giữ khoảng cách lễ độ với ta.
Nhưng nghĩ lại, sinh mạng là chuyện trọng đại, ta lại chẳng có tiền mời đại phu.
Chẳng biết hắn còn sống đêm hay không, thôi thì đành để hắn nghỉ lại một đêm.
Sáng sớm , ta bước vào phòng, hắn chưa tỉnh.
Lúc này, thân thể đã thay đồ, rửa sạch sẽ. lại… mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, thậm chí còn đẹp hơn nữ nhân.
Nhớ đến lúc tối thay y phục cho hắn, tuy ta nhắm chặt mắt không dám , nhưng nghĩ đến cảm giác làn da mịn màng nóng rực lướt đầu ngón tay…
Ta lập tức đỏ bừng , tim đập loạn nhịp.
10.
Nam mà ta mềm lòng cứu về kia, không ngờ lại là một tên vô lại.
“ Hòa cô nương, ta đem toàn bộ gia sản giao cho nàng, nàng đã hết thân thể ta rồi, nhất định chịu trách nhiệm.”
Hắn vừa tỉnh lại đã ngồi bên giường, ra vẻ tủi thân, ánh mắt u oán chằm chằm ta, trông chẳng khác nào thiếu nữ bị ta khinh bạc.
Tranh của Cửu Tư, phong nhã thoát tục, cao không nhiễm bụi trần.
Người ta bảo tranh chính người, ta thực khó mà tin vị mỹ nam tự xưng là Cửu Tư này, lại chính là danh họa nổi danh, một bức họa đáng giá nghìn vàng, Cửu Tư.
“Trong nhà ta chẳng có , tiền dành dụm duy nhất đã dùng trả tiền rượu cho ngài, thực tình không nuôi nổi đâu.”
Tuy rằng ta rất yêu thích họa phẩm của hắn, nhưng một bữa cơm có thể hết lượng bạc …vị thần tài này, ta quả thật cung phụng không nổi.
“Hơn , ngài là đại sư vang danh tứ hải, chỉ cần vung tay vẽ một bức, đủ sống no ấm đời…”
“Ta bị thương, cầm không nổi bút, không thể vẽ tranh .”
Ta chưa kịp hết, người kia đã ngắt lời.
Hắn đưa tay ra trước ta, ánh mắt càng thêm ủ ê, khí tức lạnh nam nhân áp lại gần, ta vô thức lùi về , chạm trúng góc bàn.
Cửu Tư thuận thế kéo ta lại, má ta nóng bừng, bất giác tựa lên lồng n.g.ự.c hắn. Tuy cách một lớp áo mỏng, nhưng có thể cảm nhận làn da nóng rực.
“Ta ít lắm, việc , Hòa cô nương chẳng bằng thử giữ ta lại một thời gian?” Thấy ta đỏ tía tai đẩy ra, hắn càng cố tình kề sát, giọng mềm mỏng hẳn .
Ngẩng đầu, ta bắt gặp đôi môi mỏng khẽ nhếch của Cửu Tư, ánh lên sắc hồng mềm mại dụ hoặc.
Đúng là trắng trợn quyến rũ người ta!
Hệt tiểu tư không biết liêm sỉ trong chốn phong trần!
Ta còn đến tiệm thêu, chẳng muốn dây dưa với Cửu Tư thêm , đành cắn răng tạm thời gật đầu đồng ý.