Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Về đến nhà, Chu Cảnh Nhất bảo sẽ trổ tài nấu nướng, bố mẹ tôi bảo tôi vào bếp phụ anh. Trong bếp, tôi lặng lẽ rửa rau, nói câu . biết bao lâu, Chu Cảnh Nhất ném rau lên thớt, ngoắc ngoắc tôi.
“Anh ?” Tôi bực bội nói.
“Vợ ơi, hôm phòng ban có mới, họ nhất quyết đòi liên hoan. Anh đã bảo không , nhưng họ cứ nói ăn có chút xíu thôi, không là không nể . Anh nghĩ một lúc về. Ai ngờ họ ép anh uống rượu. biết t.ửu lượng anh tệ thế mà… thế là anh say.”
“Vợ ơi, đừng giận nữa. Anh thề không uống rượu nữa.”
“ mới ở phòng ban là Lưu Sóc, bạn cấp ba của chúng ta đúng không?”
“Vợ, sao biết?”
“Hôm chính ấy dìu anh đứng đợi ở cửa.”
Chu Cảnh Nhất chuyển sang ôm tôi, kể chi tiết chuyện tối . Anh bảo dìu anh ra ngoài đợi tôi là một đồng nghiệp nam, Lưu Sóc theo thoáng khí. Chu Cảnh Nhất kêu khát, đồng nghiệp nam chạy vào nước. Lưu Sóc đứng sát anh, Chu Cảnh Nhất thấy mùi nước hoa của ta anh càng nôn, nhưng anh bước một bước ta tiến theo một bước. Chu Cảnh Nhất càng nôn hơn, đành đứng im không nhúc nhích.
“Vợ ơi, anh bánh dâu tây …”
Chu Cảnh Nhất giải thích xong, tung chiêu cuối để dụ tôi. Nghe đến bánh dâu tây, tôi phấn khích, vùng vẫy tìm xem bánh ở đâu. Kết quả là Chu Cảnh Nhất ôm tôi, bất ngờ hôn tới. Môi kề môi, va chạm dịu dàng, tôi càng lúc càng đỏ…
“ thế… bố mẹ còn ở phòng khách kìa.”
“Anh nếm thử bánh của anh một chút.”
Bố mẹ ở phòng khách, thế là tôi thuận theo tự nhiên về ở phòng chính. Tắm xong bước ra từ phòng tắm, Chu Cảnh Nhất máy sấy tóc tôi, bảo tôi nằm lên giường để anh massage. Không phải vì anh chuộc lỗi đâu, mà là vì tôi thích được massage. Tôi nói với anh một lần, thế mà anh nhớ luôn, còn lên mạng lỏm cả đống kiến thức, miệng bảo tôi chuột bạch để thử xem được đến đâu. Miệng cứng lòng mềm, tôi hiểu mà, hiểu mà.
“Còn giận không? Có vấn đề giải quyết ngay, không để mai.” Tôi đang thiu thiu nghe Chu Cảnh Nhất nói.
“Tôi còn một vấn đề to đùng đây.”
“Chuyện ?” Tôi cảm nhận được anh khựng một chút, là giật mình.
“Đã bảo đừng tự tiện gọi bố mẹ ra, chiêu lớn thế này mà anh hôm nay dùng bừa. Anh có mách lẻo với bố mẹ không hả?”
Chu Cảnh Nhất lật tôi , đỡ tôi ngồi dậy, hai đứa đối nhìn .
“ chạy ở phòng khách, anh không gọi bố mẹ gọi ai?”
“Thế họ mắng tôi xem! chắn mai sẽ nói tôi không hiểu chuyện, biết gây lộn với anh. Mà tôi không với anh là vì hôm anh hôi quá!” Miệng tôi chu ra, treo được cả cái ấm nước.
“Yên tâm, anh nói với bố mẹ . Anh bảo anh giận, mời hai cụ đến giúp anh một .” Chu Cảnh Nhất đưa véo má tôi, cảm giác như tôi giờ là một con hamster.
“Vợ ơi, kiểm tra hàng chút không?” Chu Cảnh Nhất nắm tôi.
“ ?”
“Kiểm tra xem anh có thơm không.” … tôi bị đè xuống.
“Anh thế, bố mẹ ở ngay phòng bên cạnh kìa…” Sức mạnh nam nữ chênh lệch, tôi vùng vẫy mà với Chu Cảnh Nhất như gãi ngứa.
“Nhà mới sửa có lắp cửa cách âm, quên à?”
Mấy tăng ca cộng với việc, Chu Cảnh Nhất nửa đêm không để tôi yên khiến tôi khao khát một giấc trọn vẹn. Và , tôi có một giấc mơ thật đẹp. Trong mơ, tôi thấy một đó hồi đại của tôi và Chu Cảnh Nhất.
Hồi chưa ở bên , tôi thích bám mẹ Chu Cảnh Nhất lắm. ấy nấu ăn ngon, dịu dàng. Tôi có ăn mấy bát cơm bao giờ nói . Tôi bảo ăn món , bữa sau thế có món đó. Bố Chu Cảnh Nhất tốt với tôi, bất kể tôi và Chu Cảnh Nhất gặp vấn đề , chú đều giúp đỡ, bảo Chu Cảnh Nhất dẫn tôi về chơi. Nhưng từ khi tôi và Chu Cảnh Nhất chính thức ở bên , tôi thấy ngại khi đối với hai . Không hiểu sao nữa, lúc là đến ăn ké, tôi lo ăn, áp lực . Nhưng nghĩ đến việc giờ đây chúng tôi có thêm một tầng quan hệ, tôi bỗng không biết phải nói chuyện hay đứng thế đúng.
Hồi đó, tôi bi quan lắm, cảm thấy mình không xứng với Chu Cảnh Nhất, từ gia cảnh đến vấn. Tôi nghĩ hai đứa ở bên được bao lâu là chia . Mà lý do chúng tôi đến với kỳ cục nữa.
Sau kỳ thi đại , tôi vẫn sang nhà Chu Cảnh Nhất nằm dài con cá mặn. Bỗng nhiên Chu Cảnh Nhất đưa tôi xem một mẩu giấy đã ngả vàng, trên đó viết: “Giấy chứng nhận kết hôn, Tiểu Khê là vợ Chu Cảnh Nhất, nên Chu Cảnh Nhất có đồ ăn ngon phải Tiểu Khê ăn!”