Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Ngươi dám?” luồng sát khí bùng lên, người qua đường đều ngoái lại nhìn.

“Loại người đó nên tịch công cụ phạm tội! Hắn đáng xử ngàn vạn lần, ta đánh vài quyền chỉ khởi động thôi.”

Nghĩ việc không tha cả phụ mang thai, tay ta lại vô thức siết lại thành nắm đấm.

“Sau án kết tội xử lý thế ta tự có quyết đoán, nếu lần sau gặp phạm nhân tương tự ngươi gì?”

“Ta nhất định không lặp lại sai lầm, mà tấn công hạ bàn, đánh thẳng yếu huyệt, bọn chúng nếm đủ hương vị.”

“Ân Dư! Ngươi ra tay quá trớn ta không truy cứu, nhưng ngươi có biết nam thụ thụ bất không? động ngươi đá vào chỗ hiểm nam nhân, chút hình tượng nhân không?”

Phượng Hoàn Minh nhíu mày, đôi mắt phượng hẹp dài như phun lửa.

Hình ảnh hắn dịu dàng trong mộng hiện lên, ta cười toe toét:

“Ta có hình tượng nhân hay không không quan trọng, có người lại kiểu này, ta không lo không lấy phu quân.”

“Cái gì?” Giọng hắn đột nhiên trầm xuống.

“Ai ngươi? Ngươi định lấy ai?”

Ta bộ thở dài: 

“Gần đây mới biết có người đem lòng yêu ta, hắn không khéo ăn nói lại không biết bày tỏ, thật không biết sao với khúc gỗ này.”

“Người đó ai? Ta có thể xét giúp ngươi, phụ ta dặn mắt ngươi, không ngươi lừa.”

Hả? Phụ hắn đi du lịch sơn hà bao năm rồi nhớ chuyện này?

Phượng Hoàn Minh, hắn giỏi bịa đấy.

lúc hợp, ta tự dẫn hắn gặp lão đại nhân, đại nhân lo xử án trước đi.”

Bỏ lại Phượng Hoàn Minh đứng sững, ta quay đi với khuôn cười tươi như hoa.

Cứ nhịn đi.

Thời gian dài, ai thắng ai.

8

Hôm nay trời âm u, vừa bước vào Đề hình ty đã Minh kéo sang góc.

“Hôm qua sau tan , đại nhân gọi ta và Lý Tam vào tra hỏi, hỏi gần đây có thấy ngươi thiết với nam nhân không.”

“Ngươi trả lời thế ?”

“Ta bảo tính ngươi phóng khoáng, mọi người đều quý ngươi, ai vui vẻ gần ngươi.”

Không tồi, quả đúng huynh đệ tốt ta.

“Khổ ngươi quá, lần hứng chịu ‘lửa dục’… à không, ‘lửa giận’ đề hình thay mọi người. 

Ta khiến hắn coi trọng ngươi mới .”

Minh vẻ hớn hở:

“Đề hình hắn… chăng không ? Nên mới sợ nàng bỏ đi, hắn căng thẳng kìa.”

Hắn nhận ra Phượng Hoàn Minh ta?

“Ngươi phát hiện rồi?”

“Thật ư? Đại nhân hắn…?!”

Ta ra hiệu im lặng:

“Suỵt, đừng người khác biết, ta sợ hắn ngại.”

Minh gật đầu nghiêm túc:

“Ta nhất định giữ bí mật, chỉ khổ cho ngươi…”

Khổ gì chứ? Ta thấy vui nữa đằng khác.

Vỗ vai Minh, ta quay sang hướng ngục tối.

trói trên giá gỗ, tóc tai bù xù, người đầy máu.

Phượng Hoàn Minh nói hắn bẩn tính, kiên quyết không chịu khai nơi giấu các nhân, ngông cuồng tuyên bố mang những mỹ nhân này xuống suối vàng bạn.

Nhìn tên cứng đầu này, ta chợt nảy ra kế.

“Việc này ta xử lý.”

Ta sai người chuẩn thuốc ngủ, ép uống cạn.

Cả đêm hắn không mộng mị, mãi chiều hôm sau, trong làn sương mờ ảo, giấc mộng hắn dần hiện hình.

9

Tỉnh dậy thấy Phượng Hoàn Minh ngồi bên giường, mép đã điểm vài sợi râu, trông như thức trắng nhiều đêm.

Hắn khàn giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Ngục tốt thấy ngươi ngất trong ngục, ngủ suốt ngày đêm.”

“Đi tra lại nhà tổ , ta nghi giấu người ở đó.”

Cảnh trong mộng khác thực tế, bất đắc dĩ ta nhập mộng dò la.

Suýt nữa thì nhận ra ta – nhân đã đánh tơi bời.

May mà vẫn thập manh mối quan trọng.

Nói xong, đầu ta như búa bổ, ngã vật vào người Phượng Hoàn Minh ngủ tiếp.

Đoán không sai, năm tử nhốt dưới hầm heo cũ nhà tổ.

ta bá chủ hầm tối, bắt các cô gái phục tùng.

kinh ngạc biết tin:

“Không thể … Sao nhanh thế…”

ra ta đã quên sạch giấc mộng, may mà ngu đần, không thì ta khó giải .

Ta nói với mọi người phụ ta từng quen biết cao nhân nên ta học chút bản lĩnh nhập mộng.

Tưởng Phượng Hoàn Minh mừng vì ty có thêm kỹ năng, ngờ hắn nghiêm khắc cấm ta dùng cách này lần nữa:

“Lần này may mắn thôi! Đề hình ty nhiều quan lại, không cần nàng dùng tà đạo tra án!”

Hắn nhíu mày: “Ngươi nhìn mình đi.”

Soi gương đồng, khuôn ta sưng húp không nhận ra.

kìa, yêu tinh heo hiện nguyên hình rồi.”

Phượng Hoàn Minh tức phì cười: “ đùa , ra khỏe lắm rồi.”

đấy, ngài cười nhiều lên, lạnh như tiền thì cưới thê tử sao?”

“Việc này không cần ngươi lo.”

Theo Minh, ta hôn mê, hắn không rời giường nửa bước, thay mấy lang y chữa trị.

Miệng thì sắc như dao, tim lại mềm như đậu.

Cái vẻ khó ưa này sao mà khiến lòng người xao xuyến.

Tùy chỉnh
Danh sách chương