Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta bởi mệnh cách tốt lành, được chọn làm dưỡng tức* cho tiểu thiếu gia Phó gia.

(*hai người được nuôi lớn cùng nhau như huynh muội cùng một nhà, không nhất thiết cùng huyết thống.)

Song, chàng chẳng hề mắt ta.

ta cưới một tiện tỳ, khác nào ta tìm cái chết?”

Ta không hé môi nửa , chỉ một mực theo sau chàng.

Đánh cũng không , mắng cũng chẳng sợ.

Mặt dày bám riết lấy chàng, dốc công lấy lòng.

Một gặp nạn, ta thay chàng đỡ mũi tên trí mạng, suýt nữa mạng.

Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng chịu liếc nhìn ta một cái.

“Ngươi mang tiện mệnh, cứu ta là phúc phần của ngươi.”

Từ về sau, chàng ngạo kiều mà tiếp nhận sự quan tâm của ta.

Tiểu thiếu gia tròn mười , lão gia cùng phu nhân bắt đầu lo chuyện hôn sự cho chúng ta.

Nào ngờ yến tiệc sinh thần, chàng gặp đã si mê tiểu thư Thẩm gia.

Chàng sống chết không chịu cưới ta.

“Lâm sinh là nô tỳ, dựa đâu mà thành chủ mẫu?!”

Lão gia nổi giận, định đánh chết tiểu thiếu gia.

Chàng không phục, liền mang theo Thẩm tiểu thư bỏ trốn.

Lão gia vì tức giận mà ngã , đến nguy kịch.

Ta quỳ trước giường của ông.

“Lão gia, nếu con đã định thành tức Phó gia, vậy… có thể là Đại thiếu gia không?”

Đại thiếu gia thê tử đã năm, chinh chiến ngoài suốt bảy năm.

Ta , tháng sau chàng sẽ hồi kinh.

1

Phó lão gia cùng Phó phu nhân kinh ngạc nhìn ta: “Con nguyện làm kế thất sao?”

“Nguyện ý.” Ta gật đầu.

Năm ta bảy tuổi, gia cảnh nghèo khổ, mẫu thân đành đem ta bán cho bọn buôn người.

Sau , ta lại bị bán họ Phó.

Ban đầu chỉ định làm tỳ nữ, nào ngờ cơ duyên trùng hợp, ta lại thành dưỡng tức của tiểu thiếu gia Phó .

Nghe nói mấy năm trước, Phó gia gặp vận xui triền miên.

Phó lão gia lượt song thân, lại bị tiểu nhân hãm hại, bị giáng chức.

Phó phu nhân mắc phải chứng quái lạ, bao thuốc men cũng không trị khỏi.

Phó đại thiếu gia trọng thương nơi sa trường, thê tử khó sinh, mẫu tử cùng .

Phó tiểu thiếu gia thân thể yếu nhược, đại phu chẩn rằng khó sống qua mười lăm.

Sau , Phó gia được cao nhân chỉ điểm, đưa một bát tự, khuyên Phó lão gia tìm một nữ hài mang mệnh cách về làm dưỡng tức, có thể hóa giải tai ương.

Quả đúng như cao nhân, từ khi ta được gả cho Phó Hành Tri làm dưỡng tức, Phó gia liền dần dần khởi sắc.

Phó lão gia được triều đình trọng dụng lại, khôi phục quan chức.

tình của Phó phu nhân cũng kỳ tích thuyên giảm.

Phó đại thiếu gia trên chiến trường liên tục lập công, thành thiếu tướng lừng danh một vùng.

Phó tiểu thiếu gia chẳng những vượt qua được năm mười lăm mà thân thể còn ngày càng cường kiện.

Phó lão gia và phu nhân đem mọi công lao đều quy về ta, sủng ái ta hết mực.

Chỉ có Phó Hành Tri, từ khi gặp ta đã ghét cay ghét đắng.

Chàng nói ta xuất thân tiện tỳ, không xứng chàng.

Nhưng ta không oán giận, một lòng tìm cách lấy lòng chàng.

Bởi ta hiểu rõ, nếu không phải vì làm dưỡng tức thì cả đời này ta cũng chỉ là một nô tỳ.

2

Sắc mặt Phó lão gia cùng phu nhân đầy vẻ phức tạp.

Có lẽ họ cũng chưa nghĩ , ta lại nguyện gả cho đại thiếu gia Phó Thành.

Phó Thành lớn hơn Phó Hành Tri mười tuổi.

Mà ta thì lại nhỏ hơn Hành Tri ba tuổi.

Lúc ta nhập Phó , Phó Thành thê không lâu, tự nhốt mình phòng, sống những ngày u uất.

Ta hình như đã gặp chàng mấy nhưng đã chẳng còn ấn tượng gì.

Sau , biên cương khẩn cấp, chàng liền trận, một là bảy năm.

mấy hôm trước, Phó gia mới nhận được tin từ biên cương báo về: Phó Thành sẽ hồi kinh tháng sau.

, ta không muốn con phải chịu uất ức.”

Phó phu nhân nhìn ta, ánh mắt đầy thương xót.

Những năm qua, bà nuôi ta như kim chi ngọc diệp.

Dường như bà đã quên ta vốn là thân phận nô tỳ.

“Không uất ức đâu ạ.”

Ta mỉm cười đáp: “Có thể làm kế thất của đại thiếu gia là phúc phận của .”

“Nhưng chẳng phải người con một lòng luôn là Hành Tri sao?”

Thích là thích.

Nhưng ép duyên thì chẳng bao giờ ngọt ngào.

Trước kia chàng làm ầm ĩ, chán ghét ta thế nào, ta đều nhẫn nhịn.

Chỉ là này ta nhẫn nhịn cũng vô ích.

Nhưng ta không muốn rời khỏi Phó gia.

Ta hiểu rõ, ở Phó gia, ta là trân .

Còn nếu ngoài thì ta chẳng bằng ngọn cỏ ven đường.

“Thà tiểu thiếu gia oán con còn hơn là ngăn cản hạnh phúc của chàng.”

Ta giữ nụ cười: “Chỉ là, không đại thiếu gia… có chê con hay không?”

“Phó Thành nay đã hai mươi tuổi, chuyện hôn nhân làm ta lo lắng không nguôi. Con là do ta tự tay nuôi dạy, cầm kỳ thư họa đều chẳng thua bất kỳ tiểu thư danh môn nào, dung mạo thân hình lại càng mười phần xuất sắc.

Phó Thành sẽ không có lý do chê con.”

Phó phu nhân nói, giận dữ mắng thêm một câu: “Người ngốc chính là Phó Hành Tri! Phân chẳng rõ tốt xấu! Cái cô nương Thẩm gia kia, có chỗ nào sánh được con chứ?!”

“Cô nương mà tiểu thiếu gia mắt , tất sẽ có chỗ hơn người.”

Ta theo bản năng mà bênh vực cho Phó Hành Tri.

Tựa như lúc nào ta cũng luôn đứng về phía chàng.

Ta lại dịu giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa chịu khổ, ở ngoài không có người hầu hạ chắc sẽ không quen.

Chi bằng người sớm phái người tìm, chàng đưa Thẩm tiểu thư về thành thân sớm một chút. Nếu không, Thẩm gia tìm cửa, chúng ta cũng khó ăn nói.”

Phó phu nhân thở dài.

Đến nước này rồi thì cũng chỉ có thể như vậy.

Lúc này, Phó lão gia trên giường cũng đột nhiên cất : “Cứ vậy mà định! Lập tức sai người phi ngựa báo tin cho Phó Thành, về là thành thân ngay!”

Nói đoạn, ông còn bổ sung: “Hai huynh đệ cùng ngày đại hỷ, càng thêm song hỷ lâm môn!”

3

Qua mấy ngày sau, Phó phu nhân gọi ta đến , nói rằng Phó Thành đã ý chuyện hôn sự ta.

Ta có phần hoảng hốt mừng thầm.

Tuy không nhớ rõ diện mạo của Phó Thành nhưng cũng chàng không phải người dễ nói chuyện.

Tất nhiên ta cũng chẳng dám nghĩ nhiều.

Chỉ cần có thể ở lại Phó , ta đã là kết cục tốt nhất rồi.

Phó Hành Tri cũng hôm nay, chàng đưa Thẩm tiểu thư về.

Cùng về còn có người Thẩm gia.

Bọn họ đến tận cửa, yêu cầu Phó gia cho một giải thích.

Phó lão gia cùng Phó phu nhân trước mặt mọi người hứa hẹn rằng đến mười này sẽ dùng kiệu lớn rước Thẩm tiểu thư cửa.

Phó Hành Tri đắc ý vô cùng.

Tiễn Thẩm tiểu thư xong, chàng cố tình ghé tai ta mỉa mai: “Lâm , từ xưa đến nay người ta coi trọng môn đăng hộ đối. Ngươi thân là tiện tỳ, dựa cái gọi là bát tự mệnh tốt mà vọng tưởng muốn làm chính thê? Làm thiếp cho ta còn chưa đủ tư cách!”

Ta không đáp .

Dù Phó phu nhân nói Phó Thành đã ý cưới ta nhưng lòng ta thấp thỏm.

Ta không Phó Thành là thật lòng hay chỉ vì muốn làm lòng Phó lão gia và phu nhân.

Lỡ đâu chàng cũng giống như Phó Hành Tri, xương cốt khinh rẻ ta thì sao?

Huống chi Phó lão gia và phu nhân cũng chưa công khai hôn ước giữa ta và Phó Thành.

E là ngay cả họ cũng không chắc lòng Phó Thành nghĩ gì.

Dù gì thì bảy năm qua chàng ở ngoài chiến trường, Phó lão gia cùng phu nhân cũng không ít gửi thư thúc chàng tái hôn nhưng nào cũng bị từ chối.

“Tranh thủ nửa tháng nữa trước khi ta thành thân, ngươi còn có cơ hội phòng hầu hạ ta đấy.”

Phó Hành Tri nói như thắng một trận lớn, phong độ rời .

Ta nhìn bóng lưng chàng.

là không đau thì là dối trá.

năm ta hết lòng ở Phó Hành Tri, thật ta có thể cảm nhận được chàng đối xử ta không còn như thuở ban đầu.

Từ chán ghét cực độ, đến không từ chối cũng chẳng chấp nhận rồi miễn cưỡng tiếp nhận rồi quen việc có ta cạnh, cho đến lúc ta ngỡ rằng cuối cùng cũng có thể có được chàng…

Mọi thứ lại quay về điểm xuất phát.

Ta khóc, sụp đổ.

Nhưng sau cùng cũng nghĩ thông.

Người sống phải hướng về phía trước.

Ta không đến phòng Phó Hành Tri nữa.

Dĩ nhiên, cái gọi là “hầu hạ” chàng cũng chỉ là chăm sóc việc ăn uống ngủ nghỉ, chàng xưa nay khinh thường mà không làm chuyện gì quá đáng.

Ta không đến.

Đêm , chàng liền sai người đến mỉa mai: “Lâm , một tiện tỳ như ngươi mà cũng dám giận dỗi? Ngươi xứng chắc?!”

Ta không tâm.

Sáng sớm hôm sau, Phó Hành Tri đích thân cửa mắng ta: “Lâm , ngươi thật sự nghĩ bổn thiếu gia không có ngươi thì không ai hầu hạ được sao? Bổn thiếu gia là đang ban ân cho ngươi đấy! Ngươi có , ngày ta thành thân cũng là ngày ngươi phải cút khỏi Phó không? Ta không muốn Vãn Vãn thấy ngươi mà bực mình!”

Ta không đáp mà chỉ lặng lẽ ngồi trước nghiên mực, viết lên tờ tuyên chỉ hai chữ: “Mười ba”.

Phó Hành Tri cười lạnh: “Phải, còn mười ba ngày nữa, ngươi sẽ phải cút khỏi Phó !”

Không.

Còn mười ba ngày nữa…

Phó Thành sẽ về.

Tùy chỉnh
Danh sách chương