Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Ta không ngờ Phó Thành lại về sớm ba ngày.
Lúc ấy ta trong khuê phòng uyên ương.
Gần đây ta không còn chạy theo Phó Hành Tri, ngược lại, chàng lại thường xuyên chủ động tìm đến.
Chàng nhìn chiếc ta , gương mặt đầy khinh bỉ: “ Thanh Nhi, với tay nghề thùa , dù có tặng ta thì ta cũng chẳng thèm!”
“Không phải để tặng ngài.”
“Không tặng ta thì tặng ?”
Phó Hành Tri cười khẩy.
“Chẳng lẽ một nữ tử chưa xuất giá như ngươi lại dùng uyên ương? Hay là ngươi nhớ ta đến phát điên rồi?”
“Tiểu thiếu gia.”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng.
“Ngài đã đính với Thẩm tiểu thư thì giữ mình trong sạch. Nam nữ thụ thụ bất thân, ở chung một phòng là điều không hợp lễ nghi.”
“Giả tạo!”
Phó Hành Tri mỉa mai.
“Ta xem ngươi giả vờ được bao lâu!”
Nói xong, chàng xoay người rời đi.
Vừa vài lại quay lại, tức giận mắng: “ Thanh Nhi, ngươi tốt nhất biết thân biết phận! Ngươi thật sự cho rằng lên ở Phó gia là ngươi đã thành tiểu thư khuê các rồi sao?!”
“Ta nói cho ngươi biết, rời khỏi ta, ngươi chẳng là !”
“Bên ngoài không có nhà quyền quý cưới một tiện tỳ .
Cái gọi là mệnh tốt của ngươi cũng chỉ có giá trị trong Phó phủ thôi!
Một khi rời khỏi đây, ngươi chẳng đáng một xu!”
Ta cắn môi.
Mũi kim bất cẩn đâm vào đầu ngón tay.
“ sao?”
Ta nhẫn nhịn đau, hỏi lại: “ ta phải để ngài sỉ nhục ta như mãi sao? Cho dù ta đã không còn gả cho ngài nữa.”
“Ta…”
mắt Phó Hành Tri thoáng chốc bối rối nhưng lại cứng miệng nói: “ bảo ngươi khiến ta buồn nôn suốt bao năm trời! Lại còn để người ngoài chê cười ta!”
Ta biết, Phó Hành Tri bị đám công tử quyền quý trêu chọc.
Trong vòng giao du của chàng, kẻ có ước đều là hoàng thân quốc thích hoặc danh môn khuê tú.
Chỉ có chàng phải cưới một đứa xuất thân tiện tỳ.
“ Thanh Nhi, ngươi mau gả đi cho khuất mắt ta!”
Phó Hành Tri bỗng cao giọng: “Ngươi không gả ta không yên lòng! Lỡ như phụ mẫu ta mềm lòng, thấy ngươi đáng thương mà bắt ta nạp ngươi làm thiếp thì sao?! Quá đáng sợ!”
Chàng càng nói càng hăng.
“Ta nghe nói, nhi tử của mã nô trong phủ đã hai mươi lăm tuổi mà chưa cưới được thê. Hay là ngươi gả cho hắn đi. Dù sao thì nô tài cũng chỉ cưới nô tài.”
Nhi tử mã nô trong phủ, ta gặp.
Phó Hành Tri cũng thấy.
Mấy năm trước bị ngựa giẫm, mất một chân.
mặt cũng có sẹo , nhìn rất dữ tợn.
Vì thế chẳng cô nương lấy.
Ta hít sâu một hơi.
Ta vốn đã sớm có chuẩn bị cho sự ghét bỏ của Phó Hành Tri.
Nhưng lúc , ta vẫn nghẹn một bụng khí, đau đến không chịu được.
Ta trừng mắt nhìn chàng.
Phó Hành Tri có lẽ chưa thấy ta như , khí thế cũng vơi đi mấy phần.
Chàng mím môi: “Ngươi nghĩ thử đi, nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ bảo phụ mẫu đứng ra làm chủ.”
Chàng để lại câu rồi bỏ đi.
Ta gắng nén cơn giận.
Khi nghe thấy tiếng chân quay lại, ta không buồn ngẩng đầu, liền ném luôn chiếc uyên ương về phía người kia: “Ngươi có thể tránh xa ta một chút được không?!”
Ngay , một giọng nam xa lạ vang lên bên tai ta: “Ta khiến nàng… chán ghét đến thế sao?”
5
Ta chợt ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt.
Chàng ấy thân hình cao , ngũ quan đoan chính, làn da ngăm đen.
Dáng dấp có vài phần giống Phó Hành Tri nhưng lại cao uy vũ hơn nhiều.
Áp lực tỏa ra từ chàng ấy cũng mạnh mẽ hơn hẳn.
Gần như ngay khoảnh khắc , ta đã đoán được người chính là Phó Thành.
Chẳng phải nói chàng ấy còn ba ngày nữa về sao?
“Không nhận ra nữa rồi?”
Phó Thành nhìn ta, hỏi.
Rồi chàng ấy thản nhiên nói tiếp: “Cũng đúng, lúc ta đi, nàng chỉ bảy, tám tuổi.
Không nhớ cũng là chuyện thường.”
“Đại thiếu gia.”
Ta gọi chàng ấy.
mắt Phó Thành khẽ động.
“Là… đại thiếu gia, đúng không?”
Ta vẫn không dám chắc, lại cất lời xác nhận.
“Ừ.”
Chàng ấy ừ khẽ, tiếng từ yết hầu vang lên trầm thấp.
“ nhân chẳng phải nói…Ngài ba ngày về sao?”
Ta vội hỏi.
“Ba ngày nữa… là ngày thành thân.”
Phó Thành nhìn ta.
Dưới nhìn ấy, mặt ta bất giác nóng bừng.
Hẳn là vì…
Thân phận hai dần chuyển đổi, khiến ta không khỏi ngượng ngập.
Thật ra suốt một tháng chờ Phó Thành về, ta vẫn không ngừng nghĩ …
Khi gặp lại chàng ấy, ta đối diện thế ?
ước là ta chủ động đề nghị.
Chàng ấy… liệu có giống Phó Hành Tri, cũng sinh ra chán ghét ta không?
“Ta và nàng đính , là nàng tự nguyện sao?”
khoảnh khắc im lặng, Phó Thành lên tiếng hỏi.
Ta lập tức gật đầu: “Là ta tự nguyện.”
“ thì tốt.” Phó Thành gật đầu đáp.
Ta chẳng nhìn ra được chút biểu cảm gương mặt chàng ấy.
Chàng ấy xoay người định rời đi.
Lại chợt nhận ra tay mình còn cầm chiếc uyên ương ta vừa ném ra ban nãy.
Chàng ấy cúi đầu liếc nhìn.
Không biết có phải ta hoa mắt hay không…
gương mặt rám nắng kia dường như ửng lên chút hồng.
“Là nàng ?” Phó Thành hỏi.
Ta ngượng ngùng đáp: “ không được khéo, mong ngài chớ chê cười…”
“Không chê.”
Phó Thành trả lại uyên ương cho ta rồi rời khỏi phòng.
Ta nhìn bóng lưng cao ấy, trong lòng thoáng chốc ngẩn ngơ.
Chữ “không chê” ấy của Phó Thành, có phải là ám chỉ…
Chàng ấy đã chấp nhận ta, cũng chấp nhận luôn ước giữa chúng ta không?
Sáng sớm hôm .
nhà cùng vào bàn dùng bữa.
Phó Hành Tri cầm đũa chuẩn bị ăn điểm tâm thì liền bị Phó nhân đập một cái lên tay: “Vô phép vô tắc! Đại ca con còn chưa , sao lại tự tiện động đũa?”
“Đại ca?!”
Phó Hành Tri kinh ngạc.
“Huynh ấy về rồi sao? Về khi ? Chẳng phải nói đợi đến ngày con thành thân kịp về sao?”
“Tối qua đã về rồi.”
Phó nhân đáp.
“Nó chỉ mang theo hai thị vệ, phi ngựa suốt đêm về trước.”
“Chỉ để dự lễ thành thân của con thôi sao?” Phó Hành Tri vui vẻ reo lên.
Phó nhân liếc chàng như nhìn kẻ ngốc.
Đúng lúc ấy, Phó Thành vào.
Phó nhân lập tức đứng dậy đón: “A Thành, đường xa vất vả rồi. Sao dậy sớm thế? Không nghỉ thêm một chút đi?”
“Đa tạ mẫu thân quan tâm. Con đã nghỉ đủ rồi.”
“Lại đây, cùng ăn sáng với nhà.”
Phó nhân cùng Phó Thành tiến đến bàn.
Ngay khi Phó Thành vào, ta đã theo lễ đứng dậy chào.
Còn Phó Hành Tri thì phải chờ mắt nghiêm nghị của Phó lão gia quét thì miễn cưỡng đứng lên.
Phó Hành Tri nhìn Phó Thành, vui vẻ gọi: “Đại ca, cạnh đệ !”
Phó Thành liếc nhìn Phó Hành Tri một cái, thản nhiên xuống…
Ngay vị trí bên cạnh ta.
6
Phó Hành Tri không vui, lẩm bẩm: “ cạnh Thanh Nhi không sợ xui xẻo sao.”
Ta bất giác mím chặt đôi môi.
Phó Thành bên, khẽ nói: “ xuống đi.”
Ta vội vàng an vị ghế.
bàn cơm, Phó lão gia liên tục hỏi về kế hoạch hồi kinh của Phó Thành, Phó nhân thì ân cần hỏi han chút một.
Không để ý Phó Hành Tri.
Chàng cố ý tạo ra tiếng động mong được chú ý, nhưng hoặc là bị mắng, hoặc là bị phớt lờ.
Giận dỗi không quan tâm, chàng chỉ ăn vài miếng rồi bỏ xuống.
Ta bất giác ngoảnh đầu liếc nhìn chàng một cái.
“Đừng để tâm đến nó.”
Phó Thành nhẹ giọng bên tai ta.
Ta mỉm cười gật đầu.
Ta không để tâm đến chàng nữa.
bữa sáng, Phó Thành chuẩn bị vào cung diện thánh.
Ta tiễn chàng ấy ra tận cửa.
“Ta ở biên cương nhiều năm, chẳng rõ nay nữ tử nhà lành thường thích thứ .”
Phó Thành lấy ra một tờ ngân phiếu.
“Thích thì cứ đi mua. Nếu chưa đủ thì lại đến tìm ta lấy.”
Ta vừa định từ chối thì không biết từ lúc , Phó Hành Tri đã ra cổng .
Nhìn thấy cảnh Phó Thành trao ngân phiếu cho ta, chàng liền giật lấy: “Đại ca, huynh lầm rồi phải không? Đưa nàng ta ngân phiếu làm ?”
mắt Phó Thành chợt lạnh băng.
Sát khí ẩn trong nhìn khiến Phó Hành Tri rùng mình.
Chàng lập tức nở nụ cười lấy lòng: “Đại ca, huynh về chưa rõ. Người kết với ta là tiểu thư Thẩm gia, không phải Thanh Nhi. huynh không cần tặng lễ cho nàng…”
“Đưa ngân phiếu lại cho Thanh Nhi!”
Phó Thành quát khẽ.
“Đại ca…”
Một mắt của Phó Thành quét , Phó Hành Tri không dám nói thêm lời , ngoan ngoãn trao lại ngân phiếu cho ta.
“Ta biết người đệ cưới không phải Thanh Nhi.”
Phó Thành nói thẳng.
“ đại ca định bù đắp cho nàng ta sao?”
Phó Hành Tri như thể hiểu ra , lại nói: “ thì càng không cần thiết. Thanh Nhi ở Phó gia bao năm như con sâu mọt, Phó gia đã nuôi nàng ta còn chưa đủ chắc?”
“Phó Hành Tri!”
Sắc mặt Phó Thành tối sầm.
“Đệ năm nay mười tám tuổi, ngày chỉ biết ăn chơi lười biếng, chưa góp sức cho gia đình. Nếu phải nói là sâu mọt thì kẻ chính là đệ!”
“Đại ca…”