Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuối , nhịn không nổi nữa, ta đành lật người, kèm theo một cái trợn đầy bất lực.
“Sư tỷ, tỷ ngủ chưa?”
Một nói vang lên từ không xa.
Ta chống người dậy nửa chừng:
“ vậy, khát nước à? Muốn ta rót cho chén nước không?”
“Không phải.”
Phó Tuỳ Khanh nằm nghiêng, hướng về phía ta:
“Chỉ là đến sư tỷ ngủ dưới đất, ta thế cũng không ngủ yên.”
Ta dở khóc dở :
“ này, trước tắt đèn chúng ta đã tranh luận gần cả canh giờ rồi, vẫn chưa được à?”
Trước , Phó Tuỳ Khanh không chịu để ta trải ổ dưới đất, nói thế cũng không đồng ý.
Cuối vẫn phải nhờ vào sức lực của ta áp chế y, ép y nằm lại trên giường, còn quấn chăn kỹ lưỡng, thêm vài câu uy hiếp, việc ấy mới coi xong.
“Ta lang bạt giang hồ mấy năm nay, nơi chưa ngủ ? Da dày thịt thô, chẳng cả. Còn ngươi, đổi chỗ với ta, sáng mai bệnh lại nặng thêm, lại phải nghỉ ngơi mấy ngày, cứ thế lặp đi lặp lại, chúng ta còn đi nổi nữa không?”
Ta nói: “Hay là ngươi định ở lại đây suốt đời?”
“ sư tỷ chịu ở bên ta, ở đây suốt đời cũng chẳng .”
Ta sững người, y, bắt gặp đôi nghiêm túc đến mức khiến tim hơi loạn nhịp.
“Sư tỷ, tối hôm … không phải mơ, đúng không?”
Ta ho một tiếng: “Ngươi nói cơ?”
Người trên giường hơi cúi , trông có chút thất vọng.
“Xin lỗi.”
Phó Tuỳ Khanh nói: “Ta đã mạo phạm tỷ.”
Ta khựng lại, một sau mới “à” một tiếng:
“Ngươi nói à?”
Ta sờ mũi: “Cũng chẳng có , ngươi đầu óc không tỉnh táo, ta có xem chưa xảy .”
“Nhưng ta không .”
y trầm thấp: “Xin lỗi, đúng là ta có với sư tỷ, nhưng ta chưa bao giờ sẽ chiếm lợi của tỷ theo cách mơ hồ vậy.”
Tiểu sư đệ cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc u sầu, giống hệt một đứa trẻ làm sai đang chờ bị phạt.
“Cũng không hẳn… thật ta đến.”
Y tiếp, càng càng nhỏ:
“ nhiều lần, nhưng chỉ là thôi, ta…”
bộ dạng ấy của y, ta lại thấy nhẹ hẳn.
Ta trêu: “Thôi được rồi, ai biết được là ai chiếm lợi của ai cơ chứ.”
“Sư tỷ không giận ta à?”
“Không giận.”
Y im lặng một lát, rồi nói: “Sư tỷ có phải đã cố tình bỏ một câu ta nói không?”
“Ừm?”
“Sư tỷ, ta đã thích tỷ từ lâu rồi.”
Ta khựng lại.
“Có lẽ sư tỷ không tin, rằng hồi ta còn nhỏ, chưa hiểu được yêu hay hận là . ta trở về nhà, mấy người bằng hữu đều nói vậy.”
“ đầu ta cũng nghi ngờ bản thân, không biết cảm tình là , nhưng lớn lên, có tự phân biệt rõ ràng, ta mới nhận , không phải ảo giác… Sư tỷ, ta thật sự thích tỷ.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Căn phòng này không lớn, chẳng sạch sẽ , thậm chí giấy dán cửa sổ còn rách.
Nhưng này, có một vệt trăng chiếu kẽ rách, khéo rọi lên nửa mặt nghiêng của Phó Tuỳ Khanh.
Ta y một , rồi hạ : “Xin lỗi.”
“Sư tỷ… là vì thân phận của ta khiến tỷ bận ?”
Ta ngẩng đầu y, thấy gương mặt đầy do dự ấy, liền mỉm .
“Ta biết ngươi , nhưng ta không ở bên ngươi không phải vì Phó Thời Diễn, là vì ta vẫn chưa thích ngươi đến mức ấy.”
Dù người ấy được ta đối đãi bằng cả tấm , nói rằng với Phó Thời Diễn chẳng hề ảnh hưởng đến ta là dối trá.
Nhưng ta sẽ không vì một mối tình thất bại từ bỏ mọi khả năng tương lai.
Những điều ta muốn, người ta thích, ta sẽ chủ động giành lấy, và thua, ta cũng chịu được.
“Quyết định của ta, mãi mãi tùy thuộc vào trái tim ta.”
Không xa, thiếu niên ngập ánh trăng nở nụ sáng rực.
“Sư tỷ vẫn trước, thật tốt.”
Y cong ta: “Chỉ là, câu ‘xin lỗi’ rồi của sư tỷ, hình nói hơi sớm.”
Ta nghiêng đầu: “Ồ?”
“Ta chưa mong sư tỷ bây giờ phải đáp lại ta. Những lời ta nói, chỉ là muốn sư tỷ biết ta thôi.”
Thái độ y tự nhiên, điệu nhẹ nhàng, khiến ta cũng thả lỏng.
“ vậy, tấm của ngươi ta đã nhận. Được người đặt tim là đáng mừng. Tuy rằng…”
Ta dừng lại một chút: “Nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi, Phó Tuỳ Khanh.”
“Không cần cảm ơn.”
đêm, thiếu niên mang theo nụ :
“Bởi vì người ta là sư tỷ, nên ta cũng vui.”
22
Vài ngày sau, thân của Phó Tuỳ Khanh dần dần hồi phục.
Người Phó gia đến.
Ngoài ba hạ nhân, còn có mấy hán tử cao lớn khỏe mạnh một vị đại phu.
Ta đứng ở bên họ bận rộn vào, chợt nhận rằng, ta thật sự chẳng giỏi việc chăm sóc người khác chút .
Ngày khởi hành, ngoài lễ tạ của Phó gia, ta còn lặng lẽ móc ít bạc vụn n.g.ự.c, để lại trên chiếc bàn gỗ.
Sau bái biệt đôi phu thê nông dân đã cưu mang chúng ta, ta Phó Tuỳ Khanh lên xe ngựa.
Hành trình thuận lợi, chẳng gặp trắc trở, thẳng tiến đến kinh thành.
Theo lý nói, đã đến kinh đô, ta nên cáo biệt y rồi rời đi.
Nhưng Phó Tuỳ Khanh nhất quyết đòi ta phải về nhà y để lấy bạc trả công.
“Sư tỷ, chúng ta đã nói rồi , tỷ đưa ta về kinh, tiền công là chừng này.”
Y giơ tay làm dấu.
Ta không chịu nhận: “ tính thế, vậy vụ ngươi nhảy xuống sông cứu ta thì phải tính đây?”