Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nếu sư tỷ nói vậy, e là ta làm chút gì cho trò rồi.”
“Làm gì?”
Phó Tuỳ Khanh chỉ cánh tay mình:
“Vết thương của ta vẫn chưa lành . Sư tỷ chẳng lẽ không đợi ta khỏi hẳn rồi hãy đi?”
Ta thuận miệng đáp: “ không ta không muốn ở lại. Dù ngươi cứu ta một mạng, về tình về lý ta đều …”
“ như vậy, sư tỷ cứ ở lại đi.”
Y cắt lời ta:
“Ta nhớ trước đây có hỏi, sư tỷ nói sau cũng chưa có kế hoạch gì , không? Hay là miệng thì nói không bận lòng, nhưng trong lòng lại không qua được, sợ rằng không thể đáp lại tình ý của ta định tránh xa ta?”
Ta há miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể đưa tay đỡ trán, đối diện với đôi mắt long lanh sắp rưng lệ của Phó Tuỳ Khanh và vẻ mặt “chúng ta không nghe gì cả” của đám hạ nhân, lần đầu tiên ta cảm thấy sự bó tay.
ấy, y khẽ cụp hàng mi xuống:
“Sư tỷ, tỷ ở lại vài hôm đi. năm qua ta ở , ghi lại rất nhiều nơi thú vị, có món ngon, có cảnh đẹp, tất cả đều chép sổ, là vì nghĩ rằng… nếu một ngày nào có thể lại tỷ, ta muốn cùng tỷ đi khắp nơi ấy.”
Y nói rồi mỉm cười:
“Mỗi lần nghĩ như vậy, ta đều thấy rất vui. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện rồi. Sư tỷ, cứ coi như ta nhỏ nhen, lấy ơn báo ơn, giúp ta hoàn tâm nguyện nhé.”
“Hay là… sư tỷ ghét ta rồi?”
Y ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng nhìn ta, như con ch.ó nhỏ vừa bị chủ mắng.
Ta chỉ có thể thở dài trong im lặng.
nỡ ghét được một tiểu sư như thế ?
Chỉ là, như y nói, sau khi rõ tâm ý của y, ta sự không đối mặt .
Trong nhất thời, ngoài việc cố kéo giãn khoảng cách, ta không nghĩ cách nào .
Ta đành bất đắc dĩ nói:
“ có thể ghét được ?”
Nhưng dù , tình nghĩa khi còn nhỏ lại thêm ơn cứu mạng, lời nói mức rồi, nếu ta còn khăng khăng từ chối nữa thì là không điều.
“Vậy thì… mấy ngày tới, làm phiền tiểu sư rồi.”
23
như lời Phó Tuỳ Khanh nói, y sự ghi lại rất nhiều nơi thú vị để dẫn ta đi chơi.
phồn hoa, ta thường bị choáng ngợp trước cảnh náo nhiệt rực rỡ nơi đây.
Ngoài việc thưởng thức các món ăn tinh tế ở “ Nhất Danh Lâu”, chúng ta còn đi con ngõ sâu nếm thử hương vị kỳ lạ chỉ nơi mới có.
Thỉnh thoảng người quen của y, Phó Tuỳ Khanh đều thoải mái giới thiệu ta với họ.
Bằng hữu của y phần lớn cũng là công tử con nhà danh môn, nhưng với đám huynh của Phó Thời Diễn, họ chẳng hề tỏ vẻ khinh miệt, ngược lại còn vui vẻ trêu chọc, cùng y gọi ta một tiếng “sư tỷ”.
gỡ vài lần, giữa ta và bọn họ cũng xem như thân quen.
Sau , trong một đêm quây quần bên lò sưởi, giữa men rượu và tiếng cười, mọi người nói chuyện phiếm, bàn luận về ước vọng tương lai.
Có người hỏi ta sau muốn làm gì, ta nghĩ một chút rồi đáp:
“Ta định tự mở một võ quán, tìm vài vị sư phụ, thu nhận ít tử. Bây giờ bạc cũng tích cóp được kha khá rồi, chỉ là vẫn chưa quyết định mở ở .”
“Mở ở à? Đương nhiên mở ngay tại , sư tỷ!”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Ta tích được chừng ấy bạc, ở e chẳng thấm .”
Ta thở dài: “Đất ở đây đắt quá rồi.”
“Nếu sư tỷ lòng muốn ở lại , ta có một căn viện bỏ không, cứ việc dùng đi!”
“Ta cũng có! Ta cũng có!”
“Có cái gì có, chẳng có viện! Sư tỷ chọn chỗ của ta đi, viện nhà ta lớn hơn nhiều!”
Mọi người tranh nhau nói, ồn ào nhiệt tình nỗi ta cười trừ ứng phó mấy lượt mới khéo léo chuyển được sang chuyện .
ấy, một thiếu thân quen với Phó Tuỳ Khanh uống hơi nhiều, khẽ huých vai ta:
“Sư tỷ, không ngờ hai người sự lại lại nhau đấy.”
Ta còn chưa kịp theo kịp câu chuyện:
“ lại cơ?”
“Thì tỷ với A Khanh còn nữa!”
Thiếu nhe răng cười, hệt như đang vui lắm.
“Tỷ không , tìm tỷ bao lâu rồi! Năm , tỷ rời khỏi võ quán, chỉ nói muốn đi tru du giang hồ, cũng chẳng cho mình định .”
“Giữa thiên hạ rộng lớn như thế, chỉ nắm được một cái tên, muốn tìm người chẳng nào mò kim đáy bể. Bọn ta còn lập mấy sòng cá cược, đều nói là chắc chắn tìm không thấy.”
cười, lại nói với vẻ cảm khái:
“ ấy, ta cũng định đặt cược như thế, nhưng nhìn thấy bướng bỉnh lại thất vọng đáng thương, ta đổi phe, coi như chúc phúc cho huynh . Ha, không ngờ sự ta lại thắng lớn!”
Thiếu cười híp mắt:
“Sư tỷ nói xem, chuyện chẳng là duyên phận ? Hoặc đối với A Khanh, có gọi là… gọi là gì nhỉ… à rồi, ‘thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh’ !”
Vừa nói xong, liền chỉ tay cửa.
, có người đẩy cửa bước , là Phó Tuỳ Khanh, vừa ngoài lấy rượu trở về.
Ánh đêm phủ trên vai y, ánh trăng bạc vẽ lên người y một viền sáng mờ ảo.
Đứng nơi cửa, ánh mắt tiểu sư dừng lại trên vai trái ta, nơi còn đang đặt bàn tay của thiếu kia.
“Ê! Cuối cùng ngươi cũng về rồi à?”
Phó Tuỳ Khanh bước bên ta, nhân đưa rượu liền khéo léo chen giữa, tách ta khỏi thiếu kia.
Người kia say ngây ngô, vẫn ôm bình rượu cười khanh khách, cùng mọi người vui đùa, tiếng cười hòa với ánh lửa, náo nhiệt vô cùng.