Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Chương 10

Chấn động não, tôi đã quấn băng cố thi không có phép màu nào xảy , thi giữa chừng tôi ngất và bị khiêng . Đó chính là lý do tôi phải học lại một năm, tôi từ tốn kể Hạ nghe.

Tôi kể không vì cái gì cả, chỉ muốn kể thôi…

Hạ im lặng: “Anh không biết….”

Thực bị đánh, tôi đã người.

Mẹ và anh.

Trong đầu tôi, “anh” là khuôn Hạ nhỏ, nụ cười của cậu ấy.

đúng như anh nói, tôi cũng đã thay đổi nhiều.

Tôi không còn mơ mộng ngưỡng mộ Hạ nữa.

Tôi anh yếu đuối một thứ yếu đuối tôi ghét.

Tôi nuốt nốt miếng cơm, liếc tin nhắn: Bộ Trọng Nguyên báo đã ngồi taxi ngày một đêm, giờ có chút cảm giác muốn buông xuôi.

ngoài đón anh, tôi còn vui vẻ nói với Hạ rằng Lâm Thiến Xu có thể vẫn còn thích anh vì cô ta có nhu cầu chiếm hữu khá mạnh.

Anh không nói gì.

có thể, tôi muốn kẻ giàu có đó tự hành hạ lẫn nhau.

Họ đều chẳng biết tôn trọng, chẳng biết cách để yêu.

đáng thương.

Ngày thứ mươi chín, huấn luyện tân sinh kết thúc sớm, Bộ Trọng Nguyên lại nhuộm tóc mái trắng ngạo nghễ. Trông anh đẹp và rất nổi bật.

“Đợi đến ngày mốt em phát biểu, cả khán phòng sẽ chỉ nhìn em thôi, em có thể sẽ căng thẳng đến nỗi đọc không nổi.”

Anh chỉ vào : “Anh đảm bảo đó em sẽ nhìn anh ngay. đó em chỉ nhìn anh thôi, cứ nghĩ rằng buổi phát biểu không khác gì mấy lần em đã luyện tập thế là sẽ không lo nữa.”

Tôi gật đầu: “Em biết , Trọng Nguyên ca”

Bóng cây lay nhẹ, anh như không nghe rõ, lại nghiêng tới gần: “Em anh là gì?”

tôi bỗng đỏ rực, anh chụp tay nâng lấy tôi, không tôi cúi đầu tránh nóng rẫy của anh.

Anh nghịch ngợm đòi: “ thêm lần nữa .”

Bàn tay anh hơi khô, mát lạnh đặt trên , rất dễ chịu tôi vẫn có một mảng sẹo lồi nhỏ ở lòng bàn tay phải anh.

Đó là sẹo do lửa thuốc, để lại anh bảo vệ tôi.

Tôi nghiêng đầu, như con mèo bé nhỏ, chà mũi vào lòng bàn tay anh. vòng tay ôm nhẹ eo anh.

Người vừa còn ung dung bỗng cứng đờ, không nhúc nhích.

Tôi nhìn anh bằng kính, ngước : “Trọng Nguyên cảm ơn anh.”

tôi đỏ không chỉ có tôi.

Yay.

Ngày thứ ba mươi, mẹ tôi bất ngờ nói sẽ thăm tôi sau vài ngày.

Tôi chưa kịp phản ứng thì Bộ Trọng Nguyên đã ôm đầu lo lắng:

“Hay để anh nhuộm lại đen , biết đâu dì nhìn anh bớt… khó ưa hơn.”

Tôi an ủi anh: “Không phải lo.”

Suốt ba mươi ngày qua, tôi báo cáo từng lần anh khích lệ và giúp đỡ , còn chụp nhiều tấm ảnh các món ăn đặc trưng ở Kinh Tương anh mang , gửi hết mẹ xem.

Mẹ vẫn nghĩ chuyện bị bắt nạt không thể tách rời mối quan hệ giữa tôi và anh, bà cũng rõ anh đối xử tốt với tôi. kiến và lý trí tồn tại trong bà.

Ngày thứ mươi mốt, mẹ nói với tôi: “Con ngoan của mẹ chỉ cần khỏe mạnh là được.”

“Mẹ không hận anh, mẹ chỉ không thể tha thứ chính .”

tôi nằm trên giường bệnh năm xưa, mẹ ngày nào cũng nói những điều “ như”:

như con không gặp cậu ta…”

như hôm đó mẹ không ở lại bán lâu thêm chút đón con…”

như ba con còn ở đây…”

Bà vuốt mái tóc tôi, luôn ướt lệ:

“Con ngoan của mẹ, sẽ không phải chịu khổ thế .”

“Từ bỡ ngỡ đến chín chắn, từ ngây thơ đến khao khát tri thức chủ đề lớn của sự trưởng là biết ơn, thì tôi xin cảm tạ con người nhất: người mẹ nuôi dạy, yêu thương tôi, và… ”

tôi lướt về phía khán phòng.

Quả có rất nhiều người.

tôi không sợ.

“Và người đã dạy tôi tự tin, vững vàng, không sợ tiếng cười khinh bỉ của người khác, không chạy theo đám đông… người anh thân yêu của tôi.”

Tôi hạ mi, nhìn xa về hàng ghế đầu bên phải, nơi Bộ Trọng Nguyên ngồi.

Anh chói lọi.

nắng như đặc biệt ưu ái anh.

Cả tôi nữa.

Trong buổi lễ long trọng ấy, tôi không còn lo sợ chuyện sẽ vấp hay nói lắp.

Chỉ tới kính cúi chào xuống sân khấu để rời , một suy nghĩ vẫn văng vẳng trong đầu:

Cái micro cách tim tôi quá gần liệu mọi người có nghe trái tim tôi đập gấp gáp như thế không?

Liệu họ có nghe tiếng cười tràn đầy tự tin và kiêu hãnh của tôi không?

Lễ xong, tôi hậu trường ôm một bó hoa hồng trắng.

Người rời hội trường đổ dồn nhìn, có người còn dừng lại ngắm.

vậy tôi ngượng ngùng, hơi lúng túng.

Từ xa, anh ấy nhìn tôi cười.

Tôi lại như được tiếp thêm sức mạnh.

Đột nhiên có người chặn ngang tầm tôi.

Hạ tới nửa , thoáng d.a.o động.

… em vừa tuyệt, anh không ngờ trong tim em… ”

Tôi qua anh, rất bình thản một tiếng về phía sau: “Anh ơi.”

“Ê

Bộ Trọng Nguyên vỗ vai Hạ , khẽ nói: “Anh bạn, tránh , đang cản trở em ấy mang hoa tôi .”

Anh bảo, nghe tôi anh là “anh” một cách nhẹ nhàng trước người khác như vậy đã đời.

Sau đó anh chăm bông hoa tôi tặng kỹ lắm, gặp ai cũng khoe:

“Làm sao các cậu biết là bông hoa là do tân sinh đại diện Du tặng tôi cơ chứ?”

“Đúng , là cô tân sinh mặc váy vàng nhạt đó, tên Du .”

“Tóc trên đầu em sân khấu là do chính tay tôi chải đó, hì hì.”

Cái kiểu ung dung vô tư không quan tâm ai của Bộ Trọng Nguyên mãi mãi là điều tôi không học được.

Thôi kệ.

Dù anh có hơi… khó ưa tôi vẫn thích.

Ngoại truyện

Anh tặng tôi một món quà.

Một chiếc chìa .

bộ với vòng anh đeo.

Còn chiếc vòng tay kiểu Nanjing trước kia anh đeo ở cổ tay, giờ anh quấn hờ hững cổ càng làm anh trông khác lạ, kiêu kỳ hơn.

Anh nói: “ Nanjing sẽ trừng phạt kẻ thay lòng.”

Chúng tôi ngồi trên một con thuyền nhỏ, che chung một chiếc ô, cuối nhau vượt qua mùa mưa thanh xuân.

Trời quang trở lại.

Tóc trắng, khuyên tai, vòng Nanjing.

Bộ Trọng Nguyên.

Chính thức trở người tôi yêu.

Không bao giờ thay đổi.

[HẾT NGOẠI TRUYỆN]

Tùy chỉnh
Danh sách chương