Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 9
Cô ta nói là nghe lỏm được khi Lâm nói chuyện nhóm.
Tôi không tin.
Đến ngày thứ hai mươi, Lâm xuất hiện trước cửa ký túc xá, nở vẻ cười tươi:
“Nghe Hạ Hạo nói cô vẫn quyết tâm phát biểu, có ý chí. Để tôi dạy cô cách nói chuyện nhé, con nhỏ lắp bắp?”
Thấy tôi phớt lờ cô, cô vẫn cười nói:
“Cô biết không, dù cô có là thủ khoa được giao phát biểu, tật nói lắp cô vẫn sẽ tự tay phá hỏng tất ; cố gắng thế nào chẳng bằng những thứ tôi có sẵn.”
Tôi dừng : “ tôi?”
Cô chau mày: “Không hiểu à?. Cô dù có cày cuốc đời mới có mười vạn ấy đúng chứ? Còn ba tôi chỉ cần rút ví là đã có rồi, còn quà sinh nhật Hạ Hạo chồng lên không dưới mười vạn đâu, đó là khác biệt giữa cô và tôi.”
“Dĩ nhiên rồi, Bộ Trọng Nguyên tương lai sẽ phe tụi tôi.”
Lâm tiến , từng chữ từng chữ nói rõ:
“Anh ấy sẽ hòa ba anh, kế thừa sự nghiệp, anh ấy là người cùng thế giới tụi tôi. Chính tôi sẽ là người dắt anh ấy quay con đường đó.”
Cô ta vênh mặt tự mãn, vén tóc bỏ đi.
“Miệng cô rộng đấy.” — một giọng nam lạnh lùng cắt ngang.
Lâm cứng người.
Tôi rút điện thoại túi.
cô ta đến, tôi và Bộ Trọng Nguyên đang gọi video.
màn hình, anh giấu vẻ bực tức: “Du Lạc Lạc, ơn giúp anh tát cô ta hai phát, anh sắp tức c.h.ế.t rồi.”
Bộ Trọng Nguyên cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ Bộ Trì.
Anh nói mẹ anh giờ trên mộ cỏ đã cao tới hai mét, ông ta bây giờ mới diễn màn ăn năn muộn màng, ngứa mắt.
Lâm đúng là chạm trúng chỗ đau anh một cách chuẩn xác.
Cô ta vội vàng thanh minh: “Không phải em đăng bài đâu, em chỉ vô tình nói bạn phòng thôi.”
đó, tôi ngoan ngoãn theo lời Bộ Trọng Nguyên, giáng một cái tát mạnh vào mặt cô ta.
Rồi quay người bỏ chạy.
Cô ta móng tay nhọn, nếu tôi đ.á.n.h nhau thì mặt chắc bị xước te tua.
Tôi vẫn hơi sợ.
Bộ Trọng Nguyên không ngờ tôi dám tay, anh còn đứng choáng váng một , ngơ ngác thốt : “Âm thanh to ghê, tay em có đau không?”
Rồi lẩm bẩm: “ phải nhanh chóng trường thôi.”
Lo cho tôi bị trả thù không kịp mua vé tàu xe, anh liền thuê hẳn một chiếc taxi đường dài từ Nguyên Thủy lao vội Kinh Tương.
Trên đường, anh còn báo tôi biết: vì biết nguồn tin là do Lâm lộ , Bộ Trì quyết định không ký hợp đồng cô ta .
chờ Bộ Trọng Nguyên quay , thì Hạ Hạo đã xuất hiện trước mặt .
Ở nhà ăn, anh ngồi cạnh, vẻ có điều nói rồi thôi.
Tôi đoán anh tôi xin lỗi Lâm , dù sao thì tôi đã tát cô ta, còn tát cô ta là người anh .
anh không hỏi thế; anh ấp úng hỏi: “Em và Bộ Trọng Nguyên… có phải đang hẹn hò không?”
Tôi đáp: “Chưa.”
Anh thở nhẹ trút được gánh: “Thì không có.”
Tôi dừng một chút rồi nối tiếp: “ sắp rồi.”
Hạ Hạo sững người.
Anh đảo thức ăn trên đĩa không ăn.
Anh hỏi: “Em ta đã bao lâu rồi?”
“Rất lâu.”
không nói nhiều Hạ Hạo.
“Vậy em thi vào Kinh Tương vì ta à?”
“Ừ.”
Tất nhiên còn có lý do trường miễn học phí cho .
Hạ Hạo bật cười khẽ, nghe buồn nhàn nhạt: “Em thay đổi nhiều quá.”
“ ta đã quen nhau… ” anh tính nhẩm:
“Được chừng… mười một năm rồi.”
“ ký ức anh, khi em gọi anh là ‘anh’, em ngoan lắm, thể anh là người dẫn đường em vậy. Rồi lên cấp ba, có người thấy tin nhắn em gửi cho anh, nói em anh, còn cười bảo em là ch.ó liếm, chọc anh vì anh đi một cô gái quê nhỏ nhoi, anh thấy… rất khó chịu.”
Aha, hóa đó là lý do anh dần xa lánh tôi.
“ đó còn trẻ, anh đã quy nỗi khó chịu đó là vì em phiền và nhà quê, nên anh đã em. Anh cảm thấy việc em anh là một nỗi nhục vô lý. …”
Ánh mắt anh thoáng rung.
“Anh bản thân xuất thân cùng tầng lớp thấp em, bị mấy bạn học anh thấp hơn , nói anh chỉ là một tên nhà giàu mới nổi. Anh cố gắng tách rời quá khứ, đi giao tiếp, tham gia các buổi hội giao lưu để hòa nhập vào lớp , anh cuối cùng đã thành công việc đó. lên đại học, anh gặp một người khác biệt phá nát nhận thức đó anh.”
Hạ Hạo trút hết những lời đã chôn kín bấy lâu tim.
Anh nói: “Anh sự rất ghen Bộ Trọng Nguyên. ấy chỉ cần đứng đó vô tư, chẳng gì, chẳng nói gì, có đám người vây tới kết thân, ấy vậy chỉ thản nhiên ngáp một cái rồi đi. Cô gái anh thấy ấy là yêu ngay từ cái đầu tiên, người ta còn bảo ấy có cá tính hơn anh.”
Bộ Trọng Nguyên sự rất cuốn hút, vì anh ấy rất giỏi việc… là chính .
Hạ Hạo nói, hôm nhập học ở buổi tiệc thấy Lâm đuổi theo Bộ Trọng Nguyên khiến anh cảm thấy chán nản.
Anh nói thấy tôi ngồi yên lặng không nói, nhớ tới chính mới lên thành phố, nên đã nắm lấy tay tôi, lần người anh dẫn đường cho tôi.
“Em huấn luyện quân đội xong vài ngày là có kỳ nghỉ Quốc Khánh, đó ta quê cùng nhau được không? Anh nhớ mấy cây lê, nhớ đồ ăn dì nấu.”
Tôi lặng lẽ nghe hết.
Anh tôi đầy hy vọng.
Tôi không đáp, chỉ cúi đầu, để anh thấy vết sẹo sau tai tôi.
Hôm đó ghì tôi vào tường, miếng sắt trên tường cắt rách dái tai tôi, chỉ còn một mảnh da dính thôi. Chỉ thiếu chút thôi là nửa bờ tai đã rơi mất.