Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ánh mắt đó quá tổn thương, tôi như sét đánh.
Cố Vân Gia khẽ thở dài.
“ về , chuyện hôm đừng nói lung tung. Vài giấy báo trúng tuyển của cũng sẽ về, lúc đó anh sẽ đến nhà hủy hôn. Giúp đỗ học, anh cũng coi như đã không phụ rồi. Nhưng nếu nói lung tung, hỏng danh tiếng của cô ấy… Đừng quên, báo danh trường học , mà , là địa bàn của anh.”
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, há miệng, cuối cùng vẫn hỏi ra câu đó:
“Tại sao?”
Tại sao hôm qua nói sẽ cho tôi tất điều tốt đẹp nhất trên đời, hôm đã có nói ra lời vô tình như vậy.
Cố Vân Gia tôi, thản nhiên nói:
“Mấy nam thanh niên trí thức cùng đợt xuống nông thôn vì nhiều lý do đều cưới phụ nữ trong , anh cần một tấm bình phong, người đó không dám có ý định anh . Cha là trưởng, vừa hay thích hợp.”
Có lẽ sự thật quá đau lòng, ngay người con gái anh ta giấu phía cũng không nhịn được thò đầu ra, thương hại tôi một cái.
Lúc tôi mới nhận ra, đó là thanh niên trí thức Chu từ đến cắm dùi năm ngoái.
cô ta mặc váy hoa đến nông thôn, dường như đều trở nên tươi sáng. Lúc đó tôi trêu Cố Vân Gia, không biết có thấy người đẹp rồi thay lòng không. Khi đó Cố Vân Gia lo lắng chỉ trời thề thốt, nói trong mắt anh ta chỉ có thấy một cô gái là tôi mà thôi. Thì ra là cô ta.
Tôi hai người mắt xứng đôi vừa lứa, nhưng trong đầu nghĩ đến sáng khi giấy báo trúng tuyển của Cố Vân Gia được gửi đến , trong mắt cha tôi tràn đầy phấn khích không kìm nén được. Mẹ tôi bận rộn chuẩn g.i.ế.c gà ăn mừng. Các anh trai tôi tuy nói móc mỉa “coi như thằng nhóc đó cũng có chút tài”, nhưng trên mặt đều là nụ cười chân thành.
Bọn đều vui mừng cho tôi, cho Cố Vân Gia. Tất đều ấm áp, chân thành đến thế. Nhưng Cố Vân Gia hoàn toàn không xứng!
2
Tôi không gào thét chất vấn, cũng không mất bình tĩnh níu kéo. Tôi chỉ cố nén nước mắt, quay người về nhà cũ.
Từ khi ông nội mất, nhà cũ của gia đình tôi đã trống. Hồi nhỏ mỗi khi tôi buồn đều chạy đến đây tìm ông nội an ủi. Mỗi lần ông đều bánh đường ngon cho tôi. khi ông mất, không ai bánh đường rán cho tôi khi tôi khóc đỏ mắt . Nhưng khi buồn tôi vẫn không nhịn được đến đây.
Nhớ dáng vẻ nụ cười của ông trong sân nhỏ , nghĩ đến lời ông từng nói tôi “nếu ông không , Hoan Hoan phải thay ông tự chăm sóc bản thân thật tốt”. Mỗi khi nghĩ đến điều , dường như nỗi đau khác không quan trọng .
Có lẽ là phù hợp tình cảnh, chiều tối bắt đầu mưa nhỏ. cha mẹ khỏi lo lắng, tôi nón, giữ chặt áo chuẩn về nhà. Nhưng vừa đẩy cổng sân ra đã thấy Cố Vân Gia cầm ô đứng ngoài cửa.
Tôi lạnh lùng khóa cửa, bình tĩnh nói:
“Anh yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đâu. Anh và thanh niên trí thức Chu sẽ thuận lợi về thành phố.”
đó tôi vòng qua anh ta.
Cố Vân Gia nắm lấy cổ tay tôi, nhét cán ô vào tay tôi.
“Con gái dầm mưa không tốt.”
Giọng điệu bình thản, như mọi chuyện đó chưa từng xảy ra.
Tôi cười lạnh một tiếng, đẩy cán ô ra, lao vào mưa.
3
Về đến nhà, tắm nước nóng xong, tôi đến phòng cha mẹ.
Tôi không giấu giếm chút nào, kể mọi chuyện xảy ra hôm cho bọn . Dù sao vài tháng , gia đình Cố Vân Gia đã rời nông trường, trở về vị trí cũ. Ông Cố quyền cao chức trọng, cha tôi tuy có chút tiếng nói trong , nhưng mặt quan lớn , chẳng đáng là gì. Nhà Cố muốn đối phó nhà nông như tôi dễ như trở bàn tay. Nếu tôi nhớ không nhầm, thanh niên trí thức Chu kia cũng xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp . Cha mẹ tôi không không đề phòng.
Nghe tôi nói xong, cha tôi thở dài một hơi, như đã đoán sẽ có . mẹ tôi thì nổi giận đùng đùng:
“Đồ chó má, tính toán con gái tôi như vậy, tôi liều mạng nó.”
Bà định lấy d.a.o bếp, cha tôi ngăn .
“Thôi , bà nó à.”
Ông vỗ vỗ lưng mẹ tôi.
“Vốn định cho mọi người một bất ngờ, hôm tôi đã gọi điện cho huyện, Hoan Hoan đỗ rồi, giấy báo đang bưu điện huyện, mai sẽ gửi đến. Thằng nhỏ Cố nói đúng, Hoan Hoan phải đến học, lúc đó ta không đó, nó điều xấu ta không phòng nổi. Tạm thời không nên đắc tội nhà Cố.”
“Hơn đây Hoan Hoan ôn thi, tài liệu đều do nhà Cố gửi đến, năm qua mọi người đều nói đọc sách vô dụng, chỉ có nó kiên trì đốc thúc Hoan Hoan học tập. Con gái ta đỗ học, công của nó không không kể.”
“Tiền đồ quan trọng hơn tất , ân tình lớn như vậy, nếu ta ra tay thằng nhỏ Cố, danh tiếng của Hoan Hoan cũng sẽ hủy hoại. Chuyện của nó tạm gác , đợi Hoan Hoan học xong học rồi tính.”
Mẹ tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cha tôi. Niềm vui con gái đỗ học cũng không xoa dịu nỗi đau trong lòng bà.
Người phụ nữ nhỏ bé đã vất vả nửa đời vì con cái , mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói:
“Nó giỏi, gia thế nó tốt, đó là cái cớ nó bắt nạt con gái tôi sao?! Nó có hướng dẫn con gái tôi đỗ học, nhưng nhà ta cũng tận tâm tận lực chăm sóc nó mấy năm rồi! Nếu không có anh là trưởng che chở, nó sống thôn có được nào tốt đẹp không???”
Thấy sắc mặt tôi không tốt, bà vội vàng lau nước mắt, vỗ vỗ đầu tôi an ủi:
“Không sao không sao, may là cha con có tầm xa, không vội gả con sớm. Thằng khốn đó không có phúc, con ngoan của mẹ lên học sẽ tìm được người tốt hơn.”
Cha mẹ nhịn đau khổ, an ủi tôi một hồi lâu mới nói chuyện ba anh trai. Các anh nóng tính, nếu không kiềm chế, sợ là tối sẽ trùm bao tải Cố Vân Gia.
4
Tôi mang theo mệt mỏi đầy người trở về phòng. Nằm trên giường, nhắm mắt , nước mắt cứ tự nhiên chảy xuống.
sao không đau lòng được chứ?
Đó là tất rung động thời thiếu nữ của tôi!
Tôi đã từng yêu Cố Vân Gia chân thành và nồng nhiệt như vậy. Trong khi đính hôn, tôi đã vô số lần tưởng tượng về tương lai của tôi, mỗi một kết cục đều là bên nhau đến già.
Năm Cố Vân Gia đến cắm dùi, tôi mới 16 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba. Mẹ tôi sợ tôi nhà rảnh rỗi sẽ người ta đàm tiếu nên bảo cha tôi phân công cho tôi công việc nhổ cỏ nhẹ nhàng. Nhưng tôi từ nhỏ được cưng chiều nhà, việc nhổ cỏ cũng không lưu loát.
Một nọ, tôi vừa nhổ cỏ vừa nhỏ giọng nói xấu cha tôi, đột nhiên nghe thấy tiếng cười từ thửa ruộng bên cạnh. Ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhau. Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu được ý nghĩa của “một ánh mắt ngàn năm” trong sách.