Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nhỏ tôi đã sống ở nông , quỹ đạo hoạt động chỉ là gây rối trong đội, đi lông bông ở công xã, đọc sách qua ngày ở huyện. Đã bao thấy chàng trai đẹp trai như …
Sau khi quen thuộc với Cố Vân Gia, anh ta xong mình sẽ đến giúp tôi nhổ cỏ, còn tôi thì ngồi dưới gốc cây hóng mát tiện thể giám sát công .
Người trong đều thanh niên thức sẽ quyến rũ cô gái chàng trai trong họ để trốn lao động, nhưng giữa tôi Cố Vân Gia hoàn toàn ngược lại. Vì tôi vô cùng tin tưởng, anh ta đã thích tôi . Dù sao tôi là bông hoa đẹp nhất mười dặm tám mà!
Ánh mắt đùa giỡn trong thời kỳ mờ ám là không thể giấu được. Rất nhanh, trong đội bắt lan truyền tin đồn về tôi Cố Vân Gia.
Cố Vân Gia xuất thân khu đại viện Bắc Kinh, sau đó gia đình chuyện mới phải xuống nông . Vì anh ta có nỗi lo, không chắc có thể phá vỡ tầng cửa sổ đó hay không.
Sau được cha mẹ tôi đồng ý, mới nhờ thím bí thư mối, đính với tôi.
Ngày đính , thanh niên thức vốn lạnh lùng tự chủ Cố Vân Gia khóc như đứa trẻ, quỳ trước mặt cha mẹ tôi hứa sẽ yêu tôi cả đời.
Cha tôi chỉ có một yêu cầu, đợi ba năm sau, khi tình ổn định rồi mới kết . hy vọng tôi luôn có đường lui. Mà năm nay chính là năm thứ ba.
Vốn qua một tháng nữa, chúng tôi sẽ kết . Nhưng nhìn lại, tôi trước đây từng đếm từng ngày, giống như là một trò cười.
5
Bỗng nhiên, một tiếng “cộp” vọng lại cửa sổ phòng.
Đây là bí mật nhỏ giữa tôi Cố Vân Gia. Trước đây trong nhiều đêm, anh ta thường lén trèo tường đến, đứng ngoài cửa sổ dỗ dành tôi ngủ. Ngày xưa ngọt ngào bao nhiêu thì bây đau đớn bấy nhiêu.
Tôi không để ý, nhưng cứ một lúc lại có tiếng “cộp” vọng cửa sổ.
Không thể chịu đựng được nữa, tôi chạy đến kéo cửa sổ ra. ngoài không một bóng người, nhưng trên bậu cửa sổ có một hộp cơm. dù đậy nắp, tôi ngửi thấy mùi gừng. Là nước gừng. còn nóng.
Tôi nắm chặt tay, thấy Cố Vân Gia thật quá đáng. Tôi đã quyết định chia tay trong hòa bình, mà anh ta không chịu buông tha. Sau những lời đã , anh ta nghĩ tôi có thể không màng đến mọi chuyện mà tiếp tục qua lại với anh ta sao?
Máu nóng dồn lên , tôi quay người chạy sân. Cầm lấy cái rìu chẻ củi, đi trở lại cửa sổ, hung hăng c.h.é.m mạnh hộp cơm. Hộp sắt lõm xuống, nước nóng b.ắ.n tung tóe.
Tôi ném rìu xuống, chợt thấy cha mẹ anh đang đứng ở cửa phòng, lo lắng nhìn tôi.
Nước mắt tôi lập tức tuôn rơi, tôi khóc nức nở : “Cha, mẹ, con hận lắm… Anh ta có thể trả lại con những tình con đã trao đi không? Con không bao muốn lại người đó nữa…”
Mẹ ôm lấy tôi, khóc còn đau lòng hơn cả tôi. Cha tôi, một cựu chiến binh cứng cỏi không kìm được đỏ hoe mắt.
6
Đêm đó, mẹ ôm tôi ngủ như thuở tôi còn nhỏ.
Bà : “Con gái ngoan mẹ, con còn trẻ, phía trước còn cả một chặng đường dài. Con không thể để một mối tình đánh bại mình.”
“Khi mẹ còn trẻ, cuộc sống thật sự rất khổ, nên mẹ đã cố gắng hết sức để con được sống thoải mái hơn. Mẹ không có học vấn, cả đời không thể rời khỏi mảnh đất , nhưng mẹ thật sự muốn con có thể bước ra khỏi vùng núi để nhìn ngắm thế giới.”
“Đi xem thế giới ngoài, đi gỡ nhiều người hơn, những người tốt hơn. Dù là phục vụ đất nước như cha con, hay một công nhàn nhã, ăn diện cả ngày như những cô thanh niên thức kia được. Cha mẹ anh con chỉ mong con được hạnh phúc.”
7
Nửa đêm sau có tiếng động vọng sân, nhưng tôi mẹ đều đã ngủ say. Sáng hôm sau, tôi thấy anh cả bị bầm tím một khóe miệng, anh hai thì đi khập khiễng. Cuối cùng họ đã ra tay.
Trên đường đưa tôi đến cậu bằng xe bò, tôi không kìm được, tựa tấm lưng vững chãi anh cả như thuở nhỏ.
“Anh cả, ơn anh.”
Anh cả cố tỏ ra nhẹ nhàng : “Haiz, bị em phát hiện.”
“Hoan Hoan, đừng nhìn anh bị thương một chút, tên họ Cố kia còn thảm hơn. Anh đánh thẳng mặt cậu ta, mặt cậu ta sưng vù lên. Xem thằng mặt trắng đó còn dám ăn trong bát nhìn trong nồi nữa không!”
Tôi rất hợp tác khen anh vài câu, nhưng trong lòng lại thấy có điều gì đó kỳ lạ. nhỏ Cố Vân Gia đã học võ với vệ sĩ nội anh ta, những người nông dân chỉ có sức mạnh mà không có kỹ thuật như anh tôi, có lẽ anh ta một đ.ấ.m có thể hạ gục tám người. mà một người như anh ta lại dễ dàng bị anh tôi đánh như sao?
8
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, tôi không còn tâm để suy nghĩ về những chuyện yêu hận tình thù nữa. Cha mẹ lo tôi ở lại , đến lúc Cố Vân Gia đến hủy , tôi sẽ không chịu nổi những lời đàm tiếu trong . Vì thế họ để tôi ở cậu đến khi lên Bắc Kinh nhập học.
Cậu là thợ nguội cấp 8 ở máy cơ khí huyện, mỗi tháng lương hơn một trăm đồng. Máy móc chủ lực trong máy có hơn ba nghìn linh kiện, có thể tự chế tạo tất cả linh kiện, rồi lắp ráp sử dụng. một câu tóm tắt là “có kìm là tất cả”.
Ngày tiên tôi đến huyện, cậu đã véo tai tôi mắng một trận.
“Cậu sớm đã nhìn ra tên thức đó không phải người an phận, chia tay thì chia tay. Cháu thì hay rồi, vì cái thứ đó mà khóc lóc om sòm. Cháu gái Miêu cấp 8 có thể thua, nhưng không thể không chịu thua!!!”
ném tôi đội vận tải, để anh họ đang ở đó dạy tôi lái xe. Khi rảnh rỗi, cậu dẫn tôi xưởng học cách vận hành máy tiện. quang minh chính đại đi cửa sau, ai bảo trong huyện chỉ có một thợ nguội cấp 8 chứ.
Mỗi ngày tôi bận đến không thở nổi, cuộc sống vô cùng bận rộn. Đêm đến lên giường là ngủ ngay, hoàn toàn không có thời gian để buồn chán.
đến nửa tháng sau, khi tôi cùng chị họ đi ăn ở hàng quốc doanh, lại Cố Vân Gia thanh niên thức Chu.
9
Thời gian tôi không quan tâm đến chuyện ngoài, cứ tưởng họ đã về thành phố lâu. họ ở đây, tôi chỉ liếc nhìn rồi dời mắt đi.
Chị họ vốn biết hôm nay có thịt kho tàu, đang rất vui vẻ. Không ngờ quay lại thấy hai người họ ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, liền kêu lên “xui xẻo”. Ngay lập tức định kéo tôi đi.
Tôi cười ngăn chị lại.
“Không có gì quan trọng hơn thịt kho tàu cả, chúng ta cứ ăn ở đây đi.”
Lúc , lòng tôi bất ngờ thấy bình thản lạ thường.
Nhớ cậu hay , con gái động một tí là khóc lóc, chỉ vì còn ít quá. Ban tôi thấy không hiểu người trẻ tuổi, đột nhiên lại có phần đồng ý.