Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chị dâu cả nhà tôi là hổ cái được cả làng công nhận, lật mắng ch//ửi mẹ chồng, đ//ánh chồng, chẳng thiếu gì.
Mẹ tôi dám lén lút sau lưng m/ắng chị ấy là hổ cái, còn làng chẳng dám hé răng chị ấy nửa lời.
Không những không dám hé răng sau này, dân làng còn nhất trí bầu chị ấy làm Chủ nhiệm Hội Phụ nữ thôn.
1.
Lần đầu tiên thấy Chị dâu cả nổi cơn tam bành là đêm giao thừa năm chị ấy làm dâu.
Chị ấy cả tôi quen nhau qua mai mối.
được nửa năm mẹ tôi đã giục họ cưới xin nhanh gọn trước Tết.
Người ngoài cũng tưởng mẹ tôi đặc biệt ưng ý Chị dâu cả, nên vội vã cưới chị ấy làm dâu.
người nhà chúng tôi hiểu rõ lòng.
Thật ra, mẹ tôi muốn tiết kiệm tiền quà cáp mỗi khi cả tôi đi thăm nhà Chị dâu cả dịp lễ tết thôi.
Nguyên văn lời mẹ tôi là: “Ưng mắt làm giấy tờ cưới xin nhanh! Suốt ngày vớ vẩn gì? Lễ tết sang nhà người ta đi không à?”
Chị dâu cả làm dâu nhà tôi ngày hai mốt tháng Chạp.
Đến ngày hai ba tháng Chạp, mẹ tôi đã bắt đầu đặt ra quy củ.
Ăn xong bữa trưa, tôi vừa dậy định dọn bát đũa mẹ tôi liền giữ chặt lấy tôi, cười tủm tỉm nhìn Chị dâu cả: “Xứng Tâm này, con đi dọn bát đũa đi.”
Cả nhà đang trò bỗng chốc im bặt.
Theo phong tục địa phương chúng tôi, con dâu phải đợi qua Tết bắt đầu làm nhà.
Chị dâu cả sững một chút, không hai lời, dậy bắt đầu dọn dẹp.
Cả nhà đều đó, để một cô dâu làm , tôi thật sự thấy hơi ngại, liền bưng một chồng đĩa đi phía bếp.
Mẹ tôi đột nhiên sầm mặt , tôi m/ắng: “Trần Nguyệt Minh! Ngày thường sai mày làm lười hủi! Hôm nay giở chứng gì thế? mau!”
Không hiểu mẹ bằng con, tôi quá hiểu bà ấy . Bà ấy rõ ràng là đang giếc gà dọa khỉ.
Chị dâu cả tiện ném cái giẻ lau , cười khẩy một tiếng, đón lấy chồng đĩa từ tôi, : “Nguyệt Minh, em cứ đi, không em đâu.”
Từ hôm đó trở đi, mẹ tôi đi cứ bay, dùng lời bà ấy , là đã trị được con dâu .
Tối đêm giao thừa, tôi phụ giúp mẹ tôi Chị dâu cả làm đầy một thức ăn ngon lành.
Ba người đàn ông nhà trước. Mẹ tôi cũng sang , gọi tôi: “Nguyệt Minh, con cũng đây ăn đi.”
Tôi nhìn Chị dâu cả: “Chị, mình cùng ăn đi.”
Chị dâu cả ở cửa, chiếc áo len đỏ bên chiếc tạp dề đỏ rực ngọn lửa, nhưng sắc mặt chị ấy lạnh hơn băng.
Mẹ tôi : “Chị dâu cả mày còn phải luộc sủi cảo nữa .”
Không biết phải tôi nghe nhầm không, Chị dâu cả dường đã cười khẩy một tiếng.
tôi các vừa ăn vừa vui vẻ trò kế hoạch mỗi người năm tới, mẹ tôi thỉnh thoảng xen vài câu.
Cả nhà ấm cúng hòa thuận.
tôi là không yên, một miếng rau miệng nhai mãi không nuốt trôi.
Đúng lúc này, tôi các vừa nhắc đến cưới xin Trần Tiểu Chí, mẹ tôi đột nhiên : “Không cần lo, con cứ dẫn người đi, tiền sính lễ tiền hồi môn con dâu cả thể dùng để lo con đấy. Đều là người một nhà, đâu phải người ngoài.”
“Mơ giấc mộng hão huyền đi! Kiểu gì cũng thế, lúc ăn uống làm tôi là người ngoài, lúc cần tiền tôi coi tôi là người nhà?” Chị dâu cả đột ngột lao tới, một hất tung ăn. “Ăn! Ăn! Tôi các người ăn này! Ăn c//ứt đi!”
tôi các còn chưa kịp phản ứng, chị ấy tiện vớ lấy cái gậy sắt dùng để chọc lửa, lao phía chiếc TV.
“Bốp” một cú đánh , màn hình TV nứt ra từng đường, trông những bông hoa băng trên cửa kính, nhưng bên vẫn vang lên tiếng MC Xuân Gala vui vẻ, rộn ràng.