Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thật sự rất tương phản.
Mặt tôi tối sầm , nhìn về phía anh cả tôi.
Anh cả tôi vẻ mặt chán ghét, nhào tới định đánh Chị dâu cả.
Chị dâu cả nhanh nhẹn như cá, đã nhanh chân chạy ngoài sân, ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng khóc lóc.
Ngoài phố, lớn và trẻ con đang đốt pháo, rất nhanh đã vây thành một vòng lớn.
Chị dâu cả vừa vỗ đùi vừa bắt đầu kể lể về những gì mình chịu đựng ở nhà .
hàng xóm nghe không nổi : “Nhà nhẫn tâm sai vặt con dâu mới cưới vậy chứ? Hơn bây giờ thời đại , không con dâu lên bàn ăn cơm?”
Một dì khác bực tức nói: “Hừ! Tôi đây không thèm mang hết sính lễ về! Để khỏi bị họ tơ tưởng!”
“ ta không chỉ mang sính lễ về, nghe nói nhà mẹ đẻ hồi môn một vạn tệ đấy!”
Anh cả tôi mạnh mẽ gạt đám đông : “Mọi tránh ! Con hổ cái đã đập nát chiếc TV tôi mua khi cưới ! Xem tôi không đánh c.h.ế.t cái đồ đàn phá gia chi tử !”
“Đại Dũng, gì thì nói chuyện đàng hoàng!” cản anh ấy .
“ ơi, tránh đi! Hôm nay cháu không dạy dỗ cái đồ đàn phá gia chi tử trò thì cháu không họ Trần !”
Đêm giao thừa năm ấy, màn kịch ở nhà tôi náo nhiệt hơn cả Xuân Gala.
Chị dâu cả khóc lóc nhờ một anh xe máy, chở chị ấy về nhà mẹ đẻ cách đó mười mấy dặm ngay trong đêm.
Gia đình chị ấy điều kiện, nếu mẹ tôi không đích thân đến xin lỗi, họ sẽ không Chị dâu cả quay về, cứ thế ly hôn luôn.
Mẹ tôi ban đầu rất cứng rắn: “Con đã lấy thì không thể ăn Tết ở nhà mẹ đẻ được, các cứ chờ đấy, sáng mai trời chưa sáng, sẽ ngoan ngoãn tự bò về thôi!”
Không ngờ, mãi đến chiều mùng một, mặt trời đã lặn , chúng tôi vẫn chẳng bóng dáng Chị dâu cả đâu.
Qua thêm hai ngày, anh cả tôi không chịu nổi : “Mẹ, nếu cô ấy thật sự không về thì làm sao đây?”
tôi hút thuốc liên tục.
Mẹ tôi mắng: “Vội vàng gì? Một chút không nhẫn nại! Uổng công mày đàn ông! Chưa đàn bao giờ à?”
Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng mẹ tôi sợ sính lễ và cỗ bàn sẽ đổ sông đổ biển, đành xuống nước, dẫn anh cả tôi đi đón Chị dâu cả về.
khi về đến nhà, mẹ tôi vẫn không thể nuốt trôi cục tức , lén lút lưng Chị dâu cả mắng: “Đúng cha con nấy! Mày nhìn cái kiểu vô lý mẹ xem! hồi môn mấy đồng thối nát thì ghê gớm lắm à? Phì! Mùng một Tết để con đã gả ở nhà, không biết tí quy củ cả! Trần Nguyệt Minh! mày lấy thì biết điều một chút! Nếu mày gây chuyện như con hổ cái đó, coi chừng tao đánh gãy chân mày!”
Tôi giật mình hoảng sợ.
Tự dưng yên lành, tôi đắc tội với ai đâu chứ? Vì sao trút giận lên tôi?
Chị dâu cả vén rèm từ ngoài bước vào, nhìn mẹ tôi nói: “Mẹ, mẹ giỏi thì cứ trút giận lên con đây ! Sao trút giận lên Nguyệt Minh?”
Mẹ tôi nghển cổ: “ con ruột tao! Nói vài câu thì đã sao? Đánh vài cái chẳng nhằm nhò gì! Mày quản được à?”
Vừa nói dứt lời, ấy giơ tay vỗ mạnh vào lưng tôi một cái.
Chị dâu cả nhíu mày, kéo tôi nói: “Đi, sang phòng chị chơi đi.”
Chiếc TV màu mới bị đập nát, mẹ tôi đành xem chiếc TV đen trắng cũ kỹ. Nghe Chị dâu cả nói vậy, ấy rời mắt khỏi màn hình TV, lườm tôi một cái thật hung dữ.
Tôi vội vàng thoát khỏi tay Chị dâu cả đang kéo mình, dừng bước nói: “Em không đi đâu.”
Chị dâu cả bất lực lắc đầu bỏ đi.
Mẹ tôi chị ấy đi xa , nói với tôi: “Mày nghe chưa? đang muốn ly gián đấy! Nếu mày đi theo , hừ hừ!”
Tôi cảm rất tủi thân.
Lời Chị dâu cả nói rõ ràng sự thật .
Từ đó về , cả nhà chúng tôi không ai dễ dàng chọc giận Chị dâu cả .
Khi chị ấy vui thì chủ động giúp làm việc nhà, không vui thì ăn xong đặt bát xuống đi luôn. Mẹ tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trước mặt thì chẳng hé nửa lời, chỉ lén lút lưng mắng chị ấy hổ cái.
Tiếng tăm hổ cái Chị dâu cả đã lan khắp làng, mọi đều giữ thái độ kính trọng và giữ khoảng cách với chị ấy.
hàng xóm lén dặn tôi: “Nguyệt Minh, con đừng xen vào chuyện giữa mẹ con và Chị dâu cả con, để khỏi mang tiếng trong ngoài đều dở.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.