Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là tôi suy nghĩ hai giây, nhìn người trước , ôm bó hoa trong lòng anh lòng mình.
Nói: “Không quan trọng nữa.”
Tôi nhắm mắt ngửi hương thơm của hoa hồng, khẽ thì thầm: “Dù sao thì đã thành hiện thực .”
Giọng tôi khẽ đến mức như chỉ là tự nói với chính mình.
Bùi Yến Lễ không nghe rõ, nhíu mày lên tiếng hỏi thì tôi đã nói: “ đói , chúng ta đi ăn thôi.”
Anh lập tức gật đầu, mở cửa xe tôi lên.
Sau bữa ăn, trời đã tối hẳn.
Hai người về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là bếp.
Bùi Yến Lễ tưởng tôi chưa ăn no, đi thì thấy tôi lục lọi, hỏi: “ tìm gì thế?”
Tôi không quay đầu lại, vẫn tìm kiếm trong tủ bếp, nói: “ tìm một bình hoa cắm hoa hồng .”
Bùi Yến Lễ sững người, ngượng ngùng gãi đầu, khụ một tiếng: “À… nhà không có bình hoa.”
Anh giải thích: “Trước đây anh sống một mình, không ai tặng hoa anh, anh không trồng hoa, nên…”
Nghe vậy, động tác của tôi dừng lại, nhìn bó hoa đặt trên bàn, khẽ bất lực.
Tôi hiểu Bùi Yến Lễ, …
Nhìn hồng e ấp nở, mỗi bông đều thơm ngát rực rỡ, nếu chúng héo tàn thì thật lãng phí.
Thế là tôi do dự, tìm một chiếc cốc thủy tinh cao, rót nước gỡ bó hoa hồng ra cắm .
“Tạm thời thế đã, mai đi mua bình hoa.”
Bùi Yến Lễ đến giúp, thấy ánh mắt tôi chăm chú, mím nói: “ thích hoa hồng đến vậy sao? Vậy sau này ngày nào anh tặng hoa hồng , không?”
Lời vừa dứt, tôi nhướng mày nhìn sang, lắc đầu nói: “Không giống nhau.”
Bùi Yến Lễ khó hiểu, thấy ánh mắt tôi đảo qua lại giữa bó hoa hồng anh.
tôi khẽ nhếch , thì thầm: “Bó hoa hồng này là vật chứng việc anh đã thầm .”
Lời vừa thốt ra, ánh mắt Bùi Yến Lễ như bị một làn sương mỏng phủ lên, không thấy đáy.
Hương hoa hồng thoang thoảng quẩn quanh nơi chóp mũi, dịu nhẹ mà nồng nàn, Bùi Yến Lễ không hề say rượu, lại như chuếnh choáng trong ánh mắt của tôi, mắt trong veo như hồ mùa thu, sóng biếc gợn nhẹ, lặng lẽ cuốn anh một cơn mê dịu dàng đến mức chẳng thoát ra.
Cô gái trước ánh mắt uyển chuyển, toát ra một vầng hào quang làm say đắm lòng người.
dịu dàng, mang một chút tinh quái. Ánh sáng lấp lánh trong mắt tôi, khiến anh không khỏi dõi .
Bùi Yến Lễ khựng lại một chút, yết hầu lên , anh vô thức l.i.ế.m .
Tựa như kẻ lữ hành lạc bước giữa sa mạc khô khát, bất chợt trông thấy một dòng suối trong vắt giữa cồn cát bỏng rát, nơi đáy lòng Bùi Yến Lễ nhen lên một tia lửa nhỏ.
Nếu không kịp thời kiềm chế, đốm lửa mong manh ấy rất có sẽ bùng lên thành trận hỏa hoạn thiêu rụi lý trí, cuốn phăng mọi bình tĩnh tự chủ.
Trong bóng đêm, anh như bừng tỉnh, mở lời nói: “Quả thật bó hoa này có ý nghĩa rất đặc biệt.”
Tôi bắt gặp tia lửa vừa bùng lên trong đáy mắt Bùi Yến Lễ, một tia ngượng ngùng muộn màng dâng lên, lan ra tận vành tai, trái tim đập loạn như trống trận mùa xuân.
Sau khi cắm hoa ly nước, tôi chủ động cúi mắt, quay người định đi.
Bùi Yến Lễ lại kéo tôi lại.
Dù vành tai anh vẫn còn ửng đỏ, anh vẫn kiên định nhìn tôi, nói: “Trong phòng sách của anh còn có một số bằng chứng khác, nếu thích, anh có kể nghe từng cái một.”
Tôi không ngờ Bùi Yến Lễ lại có nói ra lời như vậy.
Tôi thấy mình như bị “phản đòn”, nhìn mắt thẳm ấy, đột nhiên thấy nếu không đồng ý, dường như là một chấp nhận thua cuộc.
Tôi rằng suy nghĩ này của mình hơi buồn , vẫn bướng bỉnh gật đầu, nói: “Đương nhiên, dù sao là thứ liên quan đến , đương nhiên nghe anh kể.”
đến khi ánh trăng chậm rãi trốn sau tầng mây mỏng, lại khoảng trời mơ hồ sáng nhạt, ngọn đèn trong phòng mới chịu lặng lẽ vụt tắt.
Bùi Yến Lễ đã kể hết tất cả đồ vật liên quan đến tôi mà anh cất giữ bấy lâu nay, cùng với câu chuyện đằng sau chúng.
Không giấu diếm một chút nào, từng lời từng chữ, đều là chân thành non nớt.
Sáng hôm sau, tôi là người tỉnh dậy trước.
Ánh nắng ban mai trong trẻo ấm áp chiếu sáng phía sau người đàn ông trước , lần đầu tiên tôi quan sát Bùi Yến Lễ ở khoảng cách gần như vậy.
Tôi nhìn thấy hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng hồng hào, cùng một nốt ruồi nhỏ không quá rõ ràng trên má anh.
Chỉ là lông mày anh hơi nhíu lại, như gặp ác mộng.
Lòng tôi khẽ run lên, tôi chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve giữa trán anh.
Vầng trán nhíu chặt xoa dịu, tức thì vẻ anh trở nên thanh thản.
Tôi nhìn, như nhớ lại đêm qua Bùi Yến Lễ vừa ngại ngùng lại vừa chân thành.
Một dòng ấm áp chảy trong tim tôi.
Kiếp trước lẫn kiếp này, cộng lại hai kiếp người, đây là lần đầu tiên tôi nhận rõ ràng rằng mình .
ấm áp này xuyên qua bức tường lòng tôi đã dày cổng xây dựng, thẳng đến nơi mềm mại nhất trong thẳm trái tim, làm ấm lên trái tim lẽ ra đã đóng băng.
Tôi nghĩ, nếu trước đây tôi chỉ có dũng khí một người tự tin chấp nhận mọi tổn thương.
Vậy thì bây giờ đột nhiên tôi thấy mình có một giác an toàn – một giác an toàn .
Tôi nghĩ vậy, không khỏi mỉm .
Lại tỉ mỉ ngắm nhìn hàng mày khóe mắt của Bùi Yến Lễ, lòng tràn đầy mãn nguyện.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, dưới ánh mắt đó Bùi Yến Lễ từ từ mở mắt.
Tôi nhìn ánh mắt có chút ngơ ngác của anh vẻ ngượng ngùng khi anh đã phản ứng lại, càng đậm hơn.
Trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ, tôi trực tiếp hôn lên anh.
hôn này không vương chút dục vọng hay tạp chất, như một hôn của tình đậm, nhẹ nhàng chậm rãi, vừa chạm đã rời.
Tôi nhìn Bùi Yến Lễ, khẽ nói: “Chào buổi sáng.”
Người của .
Bùi Yến Lễ cứng đờ.
Hẳn là anh không ngờ tôi lại táo bạo đến vậy..
Sau khi hôn xong tôi hoàn hồn, chợt thấy ngượng ngùng.
Đặc biệt khi nhìn thấy mắt ấy rõ ràng đã trầm .
Như phủ một tầng sương mù mờ ảo không nhìn thấu, bản năng mách bảo tôi đó là một điềm báo nguy hiểm.
Tôi bản năng bỏ chạy, nói: “ đi rửa đây.”
Nói xong định vén chăn, lật người giường, chỉ vừa ngồi dậy, tôi đã bị Bùi Yến Lễ kéo lại.
“Hôn mà còn chạy sao?”
Giọng người đàn ông vừa tỉnh giấc vẫn còn vương chút khàn khàn mơ hồ, trầm thấp mà từ tính, như tiếng đàn cello ngân lên trong buổi sớm yên tĩnh, khẽ khàng len lỏi qua tai tôi..
Khiến trái tim tôi không khỏi run rẩy.
Giây tiếp , trời đất quay cuồng.
Tôi đã lực kéo của anh ngã chiếc giường mềm mại.
Trước mắt tối sầm, Bùi Yến Lễ đè người lên, ép tôi giường.
Dưới thân là chiếc giường mềm mại, trước là mắt thẳm, như cháy lửa của người đàn ông.
Dường như cuộc trò chuyện tâm tình đêm qua đã mở ra một cổng tắc nào đó trong Bùi Yến Lễ, anh không còn kìm nén tình nồng nhiệt của mình nữa.
Bây giờ nhìn tôi bị đè dưới thân, trong lòng anh khẽ động, ánh mắt thẳm, bản năng cúi người tiếp tục hôn này.
vừa cúi đầu đã bị một ngón tay của tôi chặn lại trước .
Bùi Yến Lễ do dự một chút, nhìn thấy mắt e thẹn của tôi, cùng với giọng nói khẽ khàng, như thì thầm.
Tôi nói: “Không , chưa rửa …”
Bùi Yến Lễ khựng lại.
Anh do dự một chút gật đầu.