Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tưởng anh tha cho mình, bèn định đẩy anh ra đứng dậy.
Không bàn định đẩy ra lại bị anh nắm chặt.
Tôi còn kịp phản ứng, đã thấy anh cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tôi.
Tôi nín thở, má hơi ửng hồng.
Bùi Yến Lễ nhìn vẻ ngượng ngùng của tôi thấy thật đáng yêu, đang định nói thì bị tiếng nhắn tin từ tủ đầu giường cắt ngang.
Tôi tức rời mắt, rút lại, lật người ngồi dậy.
“Mau đi gọi lại đi, em đi rửa mặt đây.”
Vừa dứt lời, tôi tức quay người, như bỏ chạy khỏi phòng ngủ, như thể lại thêm một giây nữa thôi cũng bị ánh mắt kia thiêu đốt đến tan chảy.
Không nhìn thấy Bùi Yến Lễ đang lặng lẽ mỉm nhìn bóng lưng tôi.
Sau khi rửa mặt xong ra ăn sáng, tôi mới hỏi ai gọi điện.
Bùi Yến Lễ đang rót sữa khựng lại, nói: “Là Tiểu , có một trình gặp chút vấn đề, anh đi xem sao.”
Tôi đang định đầu, bảo anh đi đi.
Thì nghe thấy câu sau của anh: “Có thể đi nửa tháng, giữa chừng không thể về được.”
Anh nói, thở dài như tiếc nuối cũng như bất đắc dĩ.
Tôi cũng nhíu mày… lâu đến vậy sao?
Chúng tôi chỉ vừa mới xác định tình cảm, thế mà Bùi Yến Lễ đã đi tác, lại còn nửa tháng…
Tôi vốn định hỏi liệu có thể không đi không nhưng lại đột nhiên nhận ra, nếu có giải pháp khác thì chắc chắn Bùi Yến Lễ không chủ động đi rồi.
Nếu đã vậy, thì chỉ có thể…
Tôi cụp mi mắt xuống, khẽ thở dài, đầu nói: “Được.”
Tôi biết phần lớn các trình của Bùi Yến Lễ trong núi sâu rừng thẳm, lại nghe nói nơi nghèo khó khắc nghiệt thì dân tình hung hãn.
Kiếp trên TV tôi cũng thường xuyên thấy các cuộc xung đột giữa dân làng địa phương và đội thi , nên không khỏi lo lắng.
Nhưng tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, chỉ có thể dặn dò: “Anh chú ý an toàn nhé.”
Bùi Yến Lễ thấy dáng vẻ quan tâm nghiêm túc của tôi thì trong lòng ấm áp.
Anh rủ mắt nhìn đôi môi đỏ mộng của tôi, hỏi: “Anh đi nửa tháng , một câu chú ý an toàn là đủ sao?”
Tôi không biết anh nghĩ , hỏi: “Vậy anh còn muốn…”
Lời nói dứt, Bùi Yến Lễ đã cúi người hôn lên môi tôi rồi.
……
Chuyến Bùi Yến Lễ đi nửa tháng.
Trong thời gian , Nguyên Thành thỉnh thoảng đến nhà, mua một vài thứ cho tôi.
Tôi còn có chút ngượng ngùng, Nguyên Thành lại nói: “Đều là anh Yến Lễ dặn dò đấy ạ.”
Trời mưa hoặc thời tiết xấu, ấy cũng không tôi đạp xe đi , mà sớm đợi cổng, lái xe đưa đón.
Tiêu Cẩm còn đi nhờ xe một lần, trêu đùa nói: “Tống Uyển Kiều, và Bùi Yến Lễ sống hạnh phúc quá đi, hạnh phúc đến mức tôi ghen tị đấy!”
Tôi , đang định nói , cô ấy đã ôm lấy cánh tôi, nói: “Mặc kệ, dù sao đám cưới của , tôi nhất định đến hoa cưới.”
“Niềm hạnh phúc , tôi cũng nắm lấy!”
Nguyên Thành cũng hùa theo: “Chuyện hoa cưới sao có thể thiếu tôi được chứ? Tôi chắc chắn được!”
Tiêu Cẩm nghe lời ấy nhíu mày: “Cái tên đàn ông to xác hoa cưới , tôi thấy…”
“Sao đàn ông lại không được hoa cưới chứ? Đây là định kiến của tôi…”
Tôi nghe người tranh cãi, mỉm , trong lòng lại không khỏi về Bùi Yến Lễ.
Quả thật Bùi Yến Lễ đang trong núi sâu, hơn nữa vì vội vã lên đường, càng đi càng sâu, ngay cả tín hiệu cũng ít đi.
người đây còn gọi điện thoại cho nhau mỗi ngày, bây giờ chỉ có thể bị động chờ Bùi Yến Lễ tìm được nơi có tín hiệu gọi cho tôi.
Tôi nghe thấy tiếng chuông, rồi tức gọi lại.
Nếu có việc trì hoãn, hoặc gọi lại chậm thôi thì điện thoại không ai nhấc .
Bùi Yến Lễ còn gọi điện, nhưng nỗi của tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Tôi xoa ngực, biết nơi một trái tim đầy nhung đang không ngừng đập.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm.
Như những giọt mưa rơi chậm rãi, từng chút từng chút một tích tụ trở thành nỗi nặng trĩu không tên.
Tôi chỉ có thể gắng kiềm chế nỗi buồn trong lòng, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vơi đi phần nào.
Cuối cùng, vào ngày thứ bảy, tôi đạp xe tan sở, vừa rẽ vào con phố cửa nhà thì nhắn tin reo.
Lòng tôi thắt lại, như không thể che giấu niềm vui.
Tôi vội vàng dừng xe, tìm một cửa hàng nhất gọi điện thoại.
“Yến Lễ!” Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, tôi không kìm nén được sự xúc động trong lòng, tức gọi tên Bùi Yến Lễ.
Bùi Yến Lễ cũng tức đáp lại: “Ơi, anh đây!”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng đủ dịu nỗi nhung của tôi.
Tôi cảm thấy lòng mình như được đặt xuống, đột nhiên trở nên vững vàng.
Bùi Yến Lễ lại nói: “Anh em lắm.”
Nghe câu nói từ đầu dây bên kia, tôi cay sống mũi.
Tôi như nghi có Bùi Yến Lễ đã chui vào bụng mình, nói ra những lời trong lòng tôi hay không.
Thế là tôi đầu, nói: “Em cũng vậy.”
Có vẻ Bùi Yến Lễ đầu dây bên kia cũng bật .
người chúng tôi nói chuyện một lúc.
Bùi Yến Lễ dặn dò tôi đừng tập luyện quá sức, nếu mệt thì cứ Nguyên Thành đến đón.
Tôi cũng nhắc nhở anh cẩn thận, từ từ giải quyết việc, không cần vội vàng, quan trọng nhất là giữ an toàn.
khi cúp , người nói chuyện về những việc đây.
Tôi nghĩ đến lời trêu chọc của Tiêu Cẩm, do dự rất lâu, cuối cùng cũng mím môi, nói: “Tiêu Cẩm còn nói khi chúng ta tổ chức đám cưới, cô ấy phù dâu .”
Tôi vừa nói ra, thấy một chút ngại ngùng đến muộn màng.
Nghe thấy tiếng thở dốc trầm xuống đầu dây bên kia, dừng lại một chút, đang định chuyển chủ đề nói tạm biệt thì nghe Bùi Yến Lễ chậm rãi nói: “Còn mười ngày nữa, đợi anh về rồi chúng ta tổ chức đám cưới nhé.”
Mặt tôi càng đỏ hơn, nhưng không phản đối.
Mà tôi cụp mi mắt, dịu dàng nói: “Vậy thì em đợi anh về kết hôn.”
Nói xong, tôi vội cúp , vừa trả tiền vừa không kìm được ngây ngô.
Tôi và Bùi Yến Lễ, cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi!
Tôi trả tiền xong thì quay người rời đi.
Nhưng vừa quay người, tôi đã thấy Lục Hãn đứng phía sau.
Mặt anh ta thất thần như vừa chịu một cú sốc lớn, cả người tiều tụy đến mức tôi suýt nữa không nhận ra.
Xưa nay Lục Hãn luôn lạnh lùng, quyết đoán, nào hôm nay lại hiện ra dáng vẻ thê lương tàn úa như vậy?
Tôi ngẩn người một lát, còn kịp hỏi sao anh ta lại đến đây.
Đôi mắt Lục Hãn nhìn chằm chằm tôi, run rẩy hỏi: “Em sắp tổ chức đám cưới với ta rồi sao?”
Lòng tôi thắt lại, tôi nhận ra cánh cửa chiếc xe jeep quân sự màu xanh phía sau anh ta vẫn đóng.
Chắc là anh ta thấy tôi đang gọi điện nên vội vàng xuống xe, đi đến thì vừa lúc nghe thấy tiếng tôi nói chuyện điện thoại với Bùi Yến Lễ.
Tôi cụp mắt, đầu nói: “Vâng.”
Lời vừa thốt ra, tôi thấy vành mắt Lục Hãn đỏ hoe.
Cả người anh ta như đột nhiên mất hết sức lực, dáng người vốn cao ráo giờ cũng rũ xuống.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta đầy vẻ thất bại và đau buồn, anh ta mấp môi, hồi lâu không nói được một lời nào.
Tôi cũng lười biếng không muốn đóng kịch câm cùng anh ta.
Tôi đầu coi như chào hỏi, rồi định đẩy xe rời đi.
Lục Hãn lại gọi tôi lại.
Giọng anh ta vẫn còn run rẩy, dường như nghẹn ngào một chút, rồi mới trở lại bình thường, nói: “Bệnh của Đỗ Vũ Vi là giả.”
Tôi khựng bước, đứng yên tại chỗ.
Mặc dù lần khi Lục Hãn giải thích rằng Đỗ Vũ Vi mắc bệnh tâm thần không chịu được kích động, tôi đã có chút nghi .
Nhưng tôi không nghĩ nhiều, giờ đột nhiên nghe anh ta tự mình phủ nhận, quả thật tôi có hơi bất .
Tôi quay đầu nhìn Lục Hãn một cái.
Chỉ một cái liếc mắt.
Vì tôi hoàn toàn không quan tâm Đỗ Vũ Vi thế nào.