Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng có vẻ như Lục Hãn Đình cho rằng tôi quan tâm, thấy tôi nhìn lại thì vội nói: “ ta đã bị xử phạt giáo dục vì hành vi tố cáo ác ý, vu khống xúi giục trẻ em phạm tội, đã bị đoàn văn công khai trừ.”
Đây là điều Lục Hãn Đình bất phát hiện ra khi về nhà lần trước.
Anh ta vốn muốn Vi tự đến Quảng Châu, đến trước mặt tôi để lỗi nhún nhường, mong tôi quay lại.
Nhưng lại bất thấy ta gọi điện thoại cho ai đó.
Thái độ hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng thường , giọng điệu kiêu căng, nói: “Giả bệnh đúng là hữu hiệu!”
“Anh xem tôi vừa tố cáo vừa vu khống thế kia, không Lục Hãn Đình vẫn vì bệnh của tôi mà không dám tức giận sao, có thể bảo Tống Uyển Kiều đừng so đo.”
“Bây giờ Tống Uyển Kiều đi rồi thật tốt quá, đỡ cho một nào đó Lục Hãn Đình bỗng khai sáng nhận ra thích ta, thì tôi sẽ hoàn toàn không cơ hội nào .”
Lục Hãn Đình sững sờ, như bị sét đánh ngang tai, lòng trăm mối ngổn ngang.
Một mặt anh ta tức giận vì Vi dám lừa dối , lại làm tôi bỏ đi.
Một mặt anh ta bàng hoàng nhận ra, cái giác méo mó không cam lòng của anh ta đối với tôi trước đây, chính là tình yêu.
Nhận ra điều này, lòng Lục Hãn Đình run .
tức giận, đau buồn hối hận đồng thời vang vọng trong lòng, cuối cùng hòa quyện thành nỗi đau buồn sâu sắc.
Có lẽ anh ta thầm nghĩ… chẳng trách tôi đã nói rằng, không vấn đề của Vi.
Mà là lỗi của anh ta.
Lục Hãn Đình nghĩ đến đây thì thấy lòng đau như cắt.
Anh ta nói cho tôi biết kết quả xử lý Vi, nói: “Nếu em cần thì có thể cùng anh trở về, để ta lỗi em.”
Tôi lại lắc đầu, trực tiếp ngắt lời: “Em không cần.”
Đúng là Vi nợ tôi một lời lỗi.
Nhưng đã qua lâu như vậy, dù có lỗi thì không bù đắp được những tổn thương mà ta đã gây ra.
Hơn , nguồn gốc của việc tôi muốn rời đi, không Vi, mà là…
“Lục Hãn Đình.” Tôi nhìn Lục Hãn Đình đang ngẩn vì lời từ chối của tôi.
“Mặc dù ta có lỗi nhưng thiên vị của anh là mũi kiếm làm em đau lòng nhất.”
Lời nói vừa dứt, Lục Hãn Đình hồi lâu không hoàn hồn.
thật mà anh ta vẫn cố tình né tránh trước đây đã bị tôi không thương tiếc vạch trần.
Ngay cả lịch thiệp tối thiểu Lục Hãn Đình không giữ nổi, lại nỗi đau xót khó chịu.
Anh ta nhìn tôi, rồi lại cúi gằm đầu xuống, nói: “Anh lỗi.”
Tôi nhìn dáng vẻ chân thành lỗi của Lục Hãn Đình, trong lòng lại không hề có xúc .
Tất cả xúc của tôi dành cho Lục Hãn Đình đều đã cạn kiệt trong kiếp trước trước khi tôi rời đi rồi.
Bây giờ đối mặt với anh ta lần , lòng tôi tĩnh lặng như mặt nước ao tù, không hề gợn sóng.
Vì vậy tôi im lặng nhìn, một lúc sau tôi tiếng: “Em đi trước đây.”
Lục Hãn Đình thấy thái độ lạnh nhạt của tôi thì ánh mắt chợt tối sầm.
Thấy tôi định đẩy xe rời đi, anh ta vội vàng kéo tôi lại.
Tôi nhíu mày hỏi: “ ?”
Mặc kệ lạnh nhạt của tôi, anh ta vẫn cố chấp chặn tôi lại, nói cho tôi biết mục đích chính của chuyến đi này.
“Anh thích em.”
Lục Hãn Đình tiếp lời: “Anh vừa phát hiện ra điều này.”
Ánh mắt anh ta chợt dịu dàng hẳn xuống, nhìn tôi khẽ nói: “Tuy tình này đến muộn hơn của em một , nhưng anh chắc chắn trái tim hoàn toàn thuộc về em.”
Nếu là tôi trước đây được lời này của Lục Hãn Đình, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, thậm chí là nhảy cẫng vì sung sướng.
Nhưng bây giờ, tôi thấy lòng lạnh buốt.
Thích ư?
Không sống hai kiếp, tôi lại có thể được chữ “thích” từ miệng Lục Hãn Đình.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Lục Hãn Đình, hồi tưởng lại những hành vi mâu thuẫn trước đây của anh ta, chợt hiểu ra.
Chẳng trách Lục Hãn Đình là bảo tôi đi xem mắt, vậy mà lại không vui khi tôi kết hôn với Yến .
Thậm chí mặc kệ Vi tố cáo tôi – hóa ra là vì lúc đó anh ta chưa thông suốt, không hiểu lòng .
Thế nhưng… tôi nhớ lại cũ, bỗng nhiên thấy có buồn cười.
Anh ta dùng một câu “thích” mà muốn xóa bỏ hết những tổn thương do hành động thất thường trước đây gây ra sao?
Lục Hãn Đình thấy tôi không nói , cứ tưởng lời giải thích của đã có tác dụng, trong lòng thầm vui mừng.
Anh ta lại mở lời: “ trước đây là anh sai, anh lỗi em.”
Tôi nhìn ra được trong mắt anh ta dấy lửa nhỏ, như một tội nhân đang chờ đợi tha thứ của tôi, anh ta hỏi: “Em có thể tha thứ cho anh, về nhà với anh được không?”
Không tôi nhìn anh ta hai giây, giây tiếp theo khóe môi cong , nở một nụ cười chế giễu.
“Dựa vào cái ?”
Lục Hãn Đình sững sờ, rồi tôi nói: “Là anh thích em, chứ không em thích anh, dựa vào cái mà anh bắt em tha thứ?”
Khoảnh khắc đó, anh ta cứng đờ, cả như vừa bị một gáo nước lạnh tạt dội thẳng từ đầu, rơi thẳng vào hầm băng.
Rồi lại tôi nói: “Em đã kết hôn với Yến , Quảng Châu là nhà của em, em sẽ không đi đâu cả.”
Lục Hãn Đình ngơ ngác nhìn tôi, như không dám tin tôi lại có thể nói ra những lời như vậy.
Anh ta muốn nói đó nhưng tôi không thèm nhìn anh ta , tôi trực tiếp gạt tay anh ta ra, quay đẩy xe.
Leo xe đạp, trước khi định đạp xe đi, tôi dừng lại một .
Quay đầu nhìn Lục Hãn Đình một cái, cố ý nói: “Em Yến sắp tổ chức đám cưới rồi, hoan nghênh anh đến tham dự.”
“Đến để chứng kiến hạnh phúc của em.”
Nói xong thì đạp xe đi, mặc cho Lục Hãn Đình cứ đứng đờ ở đó.
Sau khi nói câu đó, tôi thấy thật hả hê suốt mấy liền.
Cứ như thể vừa giải quyết được khó khăn vậy, mỗi tôi đều rạng rỡ.
Tiêu Cẩm tưởng là vì Yến sắp về nên tôi vui đến vậy, tôi lại sững một rồi lắc đầu.
“Bên anh có thay đổi, ở lại thêm vài , chắc là tháng sau về được.”
Tôi thất vọng nhớ lại hôm qua.
Tôi đã nói điện thoại với anh một lần vào hôm kia, giọng Yến qua điện thoại có vẻ nặng nề.
như đang gặp rắc rối lớn.
Tôi vốn định nói cho anh biết Lục Hãn Đình đến nhưng lại sợ anh lo lắng, hơn ở đây tôi không giúp được , nên không nói.
bảo anh cứ từ từ, không cần vội.
Tuy tôi nhớ nhung, nhưng biết công việc quan trọng.
Tiêu Cẩm thấy tôi buồn bã, không tiện nói nhiều, vội vàng an ủi: “Không sao không sao, Yến bận kiếm tiền tổ chức đám cưới, để về cưới cậu đó mà!”
Tôi biết đang dỗ dành , nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Thế thì kiếm nhiều hơn được!”
Nói xong hai lại tiếp tục tập luyện.
Không buổi chiều lại đổ mưa, tuy không lớn nhưng trông có vẻ sẽ không tạnh trong thời gian ngắn.
Tôi tan làm ra ngoài, nhìn mưa bên ngoài, thấy lạ lùng: “Gần đến tháng mười hai rồi mà vẫn mưa sao?”
Tôi lắc đầu: “Trưa anh ăn cơm với khách hàng có uống rượu, không lái xe được, tôi tự đi xe buýt về là được.”
Nói rồi tôi chào tạm biệt Tiêu Cẩm, đi về phía trạm xe buýt.
Không xe đi được nửa đường thì trời đổ mưa to.