Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

8

Trong khe giường của mẫu thân, có cất một bức họa.

Là một tử vận cung trang, ngũ quan có năm phần tương tự bà, chỉ là thêm vài phần nhu hòa, dịu dàng .

Thuở bé, mẫu thân từng nói với ta – đó là thân mẫu của bà.

Vì bất đắc dĩ nên bà lại trong núi, nhờ người nuôi lớn.

bà cập kê, có người đưa bức họa đến.

Mẫu thân nói, đợi thân bà khá sẽ là lúc được lại mẫu thân ruột.

“Bà ấy vẫn còn sống, ngày ngày mong đến tìm.”

“Chỉ là… mấy năm trước người hạ độc, sợ rằng… còn sống được bao lâu.”

Phu nhân Chu thở dài.

Bà nói bà có giao với Đức Thái phi, không nỡ người đến lúc nhắm mắt vẫn được , nên muốn tìm một người “thay thế” an ủi lúc cuối đời.

Dứt , bà bảo ta xoay một vòng, ngẫm nghĩ một lát cất : “Bà ấy nhốt lâu trong lãnh cung, mắt mờ .”

“Lông mày ngươi có đôi phần giống bà…”

Tim ta chợt thắt lại.

Phu nhân Chu muốn ta đóng giả của Đức Thái phi bà trọn vẹn tâm nguyện.

… liệu thuốc trên cánh tay ta có dùng được cho Đức Thái phi không?

Phu nhân Chu sửa sang y phục cho ta cẩn thận, đánh phấn dặm má, trang điểm làm ta trông già đi vài tuổi.

Hôm vào cung, đi ngang Ngự Hoa Viên, lại đụng Vệ Huyền Ngọc.

Hắn khoác triều phục, thêm vài phần lạnh lẽo và nghiêm nghị.

Ta co rụt vai, nép sát lưng Chu phu nhân, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.

“Đây là ai?”

Ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua đỉnh đầu ta, dừng lại một khắc.

Ta cảm nhận rõ rệt từng luồng khí lạnh len lỏi lên cổ, như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy yết hầu ta.

Chu phu nhân vội lấy : “Đây là đầu bếp trong phủ thần thiếp, làm đậu ngon.”

“Hôm nay mang vào cung Thái phi nếm thử.”

Vệ Huyền Ngọc nửa nửa không: “Vậy à? Vừa hay, lâu ta chưa Thái phi, cùng đi thôi.”

“Nói đến cũng khéo, phu nhân bỏ ta mà đi cũng làm đậu .”

“Lúc nàng ấy đi, ta chưa từng được ăn lại.”

Hắn đảo mắt, liếc ta một cái: “Lát nữa ra khỏi cung, Chu phu nhân hãy đầu bếp đến phủ ta một chuyến, cũng xem như cho ta mượn vật mà tưởng người.”

Ta đỏ cả mặt.

Chỉ là đậu thôi, hắn nói ra lại mang mùi ý vấn vít.

“Thế tử nói, thiếp nào dám không nghe.”

Hai người như hề, vui vẻ thương lượng với nhau, màng đến biểu cảm đau khổ của ta.

Trong lãnh cung, ta cứ ngỡ Đức Thái phi lâu năm ở chốn lạnh lẽo, hẳn sẽ tiều tụy xác xơ.

Ai ngờ, vừa vào viện thấy nơi đây cải thành vườn rau nhỏ, còn có cả cối đá xay đậu .

Bà vận y phục vải thô, sạch sẽ gọn gàng, tóc dài chỉ dùng một cây trâm ngọc cài tạm.

Thấy phu nhân Chu đến, bà liền vẫy tay: “Mau vào đây.”

thấy Vệ Huyền Ngọc, bà hơi nhíu mày: “Thằng nhãi lại đến làm gì?”

“Ngươi càng lớn càng bớt đáng yêu.”

“Bảo ngươi dẫn đứa nhỏ nào đến bầu bạn mà ngươi lặn biệt!”

Hắn hơi bất đắc dĩ, thái độ ngoan ngoãn: “Thái phi, ta có thê tử.”

Bà ánh mắt chợt sáng, sang phía ta: “Vậy hôm nay ngươi mang theo cả thê tử đến ta?”

Ta vừa định phản bác thì tay hắn nắm chặt: “Đúng vậy.”

“Phu nhân, mau ra mắt Thái phi.”

Phu nhân Chu cũng bất ngờ.

Vệ Huyền Ngọc cúi người sửa trâm trên đầu ta, thấp giọng bên tai: “Thái phi tưởng nhớ mà sinh bệnh, không chịu được kích động.”

vừa ra đến cổ họng, ta lại đành nuốt ngược lại.

“Thê tử của ngươi… trông quen quá.”

Ánh mắt Thái phi lướt qua ta, lộ bần thần.

ta… chắc giờ cũng xinh đẹp như vậy nhỉ?”

“Chỉ là… ngươi trông có vẻ nhỏ đôi .”

Bà kéo tay ta, khóe mắt đỏ hoe.

Dù là mẫu tử thất lạc, Đức Thái phi vẫn ra sự chênh lệch tuổi.

Ta không thay mẫu thân.

Lại càng không thay được chỗ đứng của bà trong Thái phi.

Chu phu nhân chỉ lặng lẽ lau nước mắt.

Ta siết nhẹ tay bà, cố gắng nén lệ, mỉm : “ của Thái phi hẳn là còn đẹp cả con.”

Chu phu nhân đúng lúc chen , giúp hóa giải: “Lan Thu trông giống người cũng là duyên phận.”

“Nó cũng làm đậu , hay Thái phi có muốn thử tay nghề hai người xem ai giỏi ?”

Đức Thái phi hứng thú, kéo ta ngồi xuống, còn tự tay đưa đậu tương cho ta.

Vệ Huyền Ngọc lại tự nhiên đến mức chủ động xắn tay áo, giúp ta xay đậu.

Miệng lưỡi hắn cũng lanh, nói vài câu khiến Thái phi không ngớt.

Chờ ta làm xong, dâng lên cho Thái phi, bà liên tục khen tay nghề khéo léo, lại còn bảo: “Thằng nhóc Vệ kia đúng là có phúc, cưới được ngươi .”

Người bên cạnh khẽ “ừ” một tiếng.

Trong lớp tay áo chồng lên nhau, tay ta hắn nắm gọn trong bàn tay nóng rực, qua đầu ngón còn có cảm nhận lớp chai mỏng trên da hắn.

Tai ta nóng bừng, trong mắng như sấm nổ!

Tên đúng là vô sỉ đến cực điểm! Ở ngoài cung thì lừa ta là đồ tể, vào cung lại mạo nhận làm trượng phu của ta!

Đức Thái phi nếm một miếng đậu , đặt thìa xuống: “Thiếu hương vị…”

Ta liền sai người mang ít thịt băm và hành hoa tới, rắc nhẹ lên mặt đậu.

Trong lúc ta làm động tác ấy, bà cứ kinh ngạc ta, môi khẽ run lên.

“Thái phi nếm thử lại xem, mùi vị chuẩn chưa ạ?”

Đức Thái phi cầm thìa mà tay cũng khẽ run.

nếm thử, đôi mắt bà ầng ậc nước, lệ tràn khoé mắt.

“Cách ăn … con học từ đâu vậy?”

“Là mẫu thân dạy con.

“Mẫu thân nói, tuy bà chưa từng thân mẫu của mình, sư phụ từng kể lại thói quen của ngoại tổ mẫu.”

“Bởi vậy bà cách ăn như vậy.”

Đức Thái phi trầm mặc thật lâu, dằn bình tĩnh lại, viện cớ rằng hợp ý trò chuyện với ta, muốn dạo vườn thượng uyển một lát.

Ta theo bà, chậm rãi bước giữa hoa viên u tĩnh trong hậu cung.

Vệ Huyền Ngọc và phu nhân Chu đi cách phía , giữ khoảng cách.

Mãi ta nhận ra – Đức Thái phi có rời khỏi lãnh cung?

Vậy vì sao bà lại ở nơi đó?

“Con là…”

Bà như muốn hỏi gì đó, lại không nên xưng hô thế nào, ánh mắt bối rối.

“Mẫu thân con tên là Thẩm Phi Vãn, là tên mà ngoại tổ mẫu đặt cho.”

Bàn tay đang nắm lấy tay ta siết chặt.

“Bà sống tốt, chỉ là mỗi tháng hái thuốc, điều dưỡng thân , không rời núi được.”

“Mẫu thân giống Thái phi, còn có hai lúm đồng tiền.”

Ta nói thật có, nói giả cũng có, vừa thử , vừa dỗ mình.

“Bà còn có một phu quân thương yêu.”

“Là phụ thân con – người được bà cứu trong lúc hái thuốc.”

“Hai người cảm mực gắn bó.”

Đức Thái phi trừng mắt bực dọc nói: “Con bé ấy vẫn ngây thơ như xưa!”

“Ra đường còn nhặt đàn ông về?!”

“May mà phụ thân con là người tốt.”

Bà khẽ thở ra, ánh mắt dịu dàng xoa đầu ta: “ con bé ấy sống tốt… ta cũng yên tâm .”

“Phụ thân con hẳn là cũng tuấn tú, nếu không, sao mẫu thân con lại nhặt về?”

con còn xinh … chỉ là người không bằng mẫu thân con thôi.”

9

“Bé vệ tiểu tử kia, ngươi xem đi, lúc nhỏ khóc lóc ầm ĩ, lớn lên lại biến thành mặt lạnh băng giá, chỉ có ở trước mặt ta lộ tính thật.”

“Người như vậy, nằm cùng một chăn cũng ấm nổi, con gả cho hắn làm gì?”

Ta mở miệng định nói rằng chúng ta chỉ là thành thân giả, nghĩ lại, tờ hôn ước kia là thật rành rành.

Huống hồ… chăn cũng nằm cùng vài lần , cũng không hẳn lạnh lẽo như Thái phi nói.

Hắn còn từng hơ tay giúp ta sưởi chân…

Ta càng nghĩ càng lệch, mặt nóng rực lên.

Thái phi trông ra manh mối, thở dài không cam: “May mà tính hắn cũng không đến nỗi.”

“Ngoài kia đồn đầy rẫy, đều là kế mẫu hắn tung ra, hắn cũng là kẻ đáng thương.”

Bà phất tay gọi Vệ Huyền Ngọc lại, nghiêm giọng dặn: “Ta và Lan Thu nhau như cố nhân, ngươi đối đãi với nó cho tốt.”

“Nếu ta ngươi ba tâm hai ý, ta cầm gậy đến nhà ngươi đuổi đi!”

Vệ Huyền Ngọc không hoang mang: “Thái phi, Lan Thu là thê tử của ta, ta chỉ đối tốt với nàng.”

Chu phu nhân nháy mắt với ta, khen ngợi ta diễn giỏi, dỗ được Thái phi vui vẻ rạng rỡ.

Rời cung, Chu phu nhân một phen đẩy ta đến bên kiệu của Vệ Huyền Ngọc, dặn dò: “Thế tử cũng là người đáng thương, con làm xong đậu hãy về, bên ta không vội.”

Ta còn chưa phản ứng kịp, kiệu của Chu phu nhân lướt đi như gió.

Từ phía xe ngựa, Từ Từ nhe răng với ta: “Phu nhân, mau lại đây.”

Nàng nhiệt vén rèm kiệu, đôi mắt đen láy ta chăm chú, như đang nghĩ xem có nên đỡ ta lên hay cứ trực tiếp xách cổ ném vào.

Vệ Huyền Ngọc đang mân mê một tờ ngân phiếu trăm lượng, lật qua lật lại, điệu bộ vô cùng thong dong.

Đó tờ ngân phiếu mất của ta sao?

Tùy chỉnh
Danh sách chương