Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Toàn bộ tâm thần ta đều bị tờ giấy kia thu hút, đợi đến khi tỉnh lại mới nhận ra đã ngồi trong kiệu từ bao giờ.
Bánh xe lộc cộc lăn qua phiến đá xanh, không khí bỗng chốc ngượng ngùng.
“Khụ… tờ ngân phiếu ấy…”
“Nhặt .”
Ngọc nhẹ bẫng, “Dù sao không ai nhận, chẳng bằng ném đi.”
xong đưa tay vén rèm, định ném thật.
Ta giật , lao như hổ vồ mồi để giành lại.
Tay vừa chạm vào tờ ngân phiếu, xe xóc một cái, ta bị hất trở lại, úp thẳng vào bụng hắn.
“Thế , thứ lỗi, có ổ gà.”
Giọng Từ Từ vang lên từ bên ngoài, đầy vô tội.
Ta…
Cô ta võ, lại cẩn trọng, sao tránh không nổi cái ổ gà?
“Phu nhân nôn nóng, không bằng nhà rồi tiếp tục.” Ngọc , giọng khàn khàn.
Ta ngẩng đầu liền bắt gặp yết hầu hắn khẽ động, ánh thâm trầm, ẩn chứa dục ý khó giấu.
Hắn giờ đã chẳng buồn che giấu gì nữa.
Ta ngồi dậy, giành lại ngân phiếu, hừ nhẹ một tiếng:
“Giữa ban ngày ban , mơ mộng cái gì? Chúng ta là kết hôn giả.”
“Vậy tức là nàng không muốn chịu trách nhiệm?”
Không khí trong kiệu bỗng lạnh hẳn.
Ta rụt cổ: “Ta đâu gì huynh? Trách nhiệm gì?”
“Vậy nàng nhìn ta tắm, ôm ta ngủ, đều là gạt ta sao?” Hắn nhạt, “Thế thì thôi, ta đi với Thái phi, nàng là kẻ lừa gạt, chẳng thê ta.”
Thái phi sức khỏe yếu, ta không muốn bà lo nghĩ, tránh động đến bệnh.
Ngọc quả nhiên gian xảo, ra tay chặt ngay chỗ yếu mềm người khác.
Ta vội vàng lành: “Sao dám thế? Ta đâu nữ bạc tình.”
“Yên tâm, ta sẽ có trách nhiệm với huynh đến cùng.”
10
Đến khi bà ấy chân tướng thì đã quá muộn.
Bệ hạ từ lâu một nghiêng Thái hậu.
Bà chẳng cơ hội để vạch trần.
Ngôi vị đế có thể do đích kế thừa.
lúc ấy bà ra, chẳng khác nào chất vấn bệ hạ đăng cơ không chính danh.
Kết cục tốt nhất… là bà chết đi để an ủi quân vương.
Như vậy, sẽ chẳng ai dám nghi ngờ huyết mạch đế nữa.
Cuối thư, bà để ta tùy ý đem thuốc tặng cho người ta muốn tặng.
Nhưng người mà ta muốn tặng… lại chính là bà!
Ta siết chặt phong thư, trước quay cuồng.
“ ta không đến gặp bà, liệu bà có tốt không?”
“Chẳng trách bà có thể tự do ra vào lãnh cung, thì ra là bệ hạ âm thầm cho phép.”
mẫu thân ta sinh ra đã mang độc trong người, thì chẳng đế …
Dù thuốc này có thể giúp kháng độc, nhưng đối với độc tố bẩm sinh trong máu thịt, là hiệu quả cầm chừng mà thôi.
không, mẫu thân đã chẳng mất sớm như vậy.
Nhưng liệu đế… có không?
Ta liếc sang Ngọc, trong dâng lên cảnh giác.
Loại thuốc này, hắn có thể dùng.
đế , chẳng sẽ muốn?
Có lẽ Thái phi quá thất vọng nên mới để lại quyền quyết định cho ta.
Ngọc nhìn ánh ta, liền đoán ra ngay suy nghĩ trong đầu.
Hắn yên lặng đặt hộp gấm đen lên bàn, xoay người bỏ đi.
Từ Từ ngập ngừng: “Phu nhân, thế muốn dâng thuốc để lập công, thì trên đường từ cung trở đã có thể rồi.”
“Nhưng người không thế.”
“ người định lấy dùng cho thì đã chẳng mang đây.”
Ta nàng có lý.
Nghĩ đi tính lại, ta lại thuốc.
Một là để trả ơn cứu trong biển lửa.
Hai là… Thái phi đã mất rồi, kinh thành này chẳng ai ta quyến luyến nữa.
Lần này rời đi, ta chui từ cái lỗ chó sau vườn.
A Vượng vừa trông thấy ta, liền nhào liếm đầy .
Nó là do ta tự tay bón từng thìa sữa mà lớn lên, nghĩ một hồi, ta đành bịt miệng nó, vác nó theo luôn một thể.
Ta lang bạt giang hồ nửa năm, số tích góp tiêu hết sạch, lại quay nghề cũ bán đậu hũ.
Ban ngày, A Vượng nằm gác bên sạp, dọa đám vô lại đầu đường xó chợ.
Ban đêm, ta đem lẻ kiếm chôn xuống hũ gạo trong bếp.
A Vượng như trong đó là mua cơm cho sau này, trông cực kỳ cẩn thận.
Cho đến một ngày, ta thu dọn hàng trở thì thấy cổng sân mở toang.
Giật , ta chạy thẳng vào bếp, nhào đến cái hũ gạo.
Rồi… trước hiện ra từng cảnh một phủ Quốc công, nào đình đài lầu gác, nào tường son cửa ngọc, hoa lệ mức ta ngây người.
“Dưới đất kia…” Đồng đồng chất chồng thành núi.
“ nữa không?”
A Vượng ngậm một đồng nhả ra, cái đuôi vẫy đến tàn ảnh: “Vượng!”
Ta tối sầm ! Hay lắm! Nuôi đồ vô ơn phản chủ!
Ngọc thong thả nhặt lấy ngân phiếu, chậm rãi nhét vào tay áo: “Phu nhân vất vả nuôi gia đình.”
Ta nghẹn họng đến xanh , không nhịn bật thốt: “Ngươi gì? Thế rảnh rỗi vậy sao?”
“Đến để cưới thê sinh , hoặc rể nhập trạch.”
Hắn chầm chậm bước , rốt cuộc không kìm , kéo ta vào .
“Thuốc đó ta không uống.”
“Ta chẳng bao lâu nữa.”
“Phu nhân xem như giúp ta đoạn hậu, không?”
ta trĩu xuống: “Thuốc đều để lại cho ngươi, ngươi không uống chẳng là kẻ ngốc sao?”
Mũi hắn chạm vào mũi ta, giọng khàn nhẹ: “Nhưng ta đúng là kẻ ngốc.”
“Ta không muốn nàng nghĩ ta tiếp cận vì thuốc.”
“Quãng ngày sắp , ta giao cho nàng.”
Ngọc tính toán thật khéo, trong ta có hắn nhưng chưa đủ sâu, nên dứt khoát đem ra cược.
ta muốn hắn thì có thể hắn bên , mỗi tháng cho uống thuốc một lần, như mẫu thân ta ngày trước – dựa vào thuốc mà .
Ta nén một hơi nghẹn nơi ngực, hung hăng véo eo hắn một cái: “Có ta ở đây, Diêm Vương không dám lấy ngươi sớm như thế.”
“Ơn cứu phu nhân, ta có thể lấy thân báo đáp.” Hắn tà mị.
Vài tháng sau, ta nhìn hắn lạnh như ngồi bán đậu hũ giúp , xung quanh bị mấy cô nương vây chặt, không khỏi phì : “Phu quân, một cái mới hút khách chứ.”
Ánh hắn vượt qua đám người, lặng lẽ rơi vào ta.
Khoảnh khắc đó, hắn khẽ mỉm .
Nụ ấy như hoa nở trong sương sớm.
Cả đất trời bỗng chốc lặng thinh.
(Hết)