Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm tụ học, tôi nghén đến mức nôn khan.
Tôi mỉm cười giải thích:
“Uống quá chén thôi mà.”
người liền rút ánh mắt lại, quay sang hỏi chồng tôi:
“Nam học , có cần giới thiệu gái không?”
Chồng nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi mở miệng:
“Vợ tôi đang nghén, thấy sẽ ghen đấy.”
1
Tốt nghiệp được ba năm, lớp trưởng tổ chức buổi lớp, yêu cầu tất cả những người vẫn còn ở lại thủ đô nhất định phải tham gia.
Tôi xưa nay luôn khinh thường mấy hoạt động tập thể mang danh “tự nguyện mà bắt buộc” như vậy.
Nhưng lớp trưởng từng quan tâm tôi khá nhiều hồi đại học, lần này còn đích thân mời, tôi cũng không tiện làm mất mặt anh ta.
là, sau một cuộc hôn nhân chớp nhoáng – giấu kín – rồi ly hôn chóng vánh, tôi chồng lại ép phải lại nhau.
Không sai, chồng tôi chính là học lớp đại học, cũng là “nam học ” khiến vô số nữ sinh say mê – Cố Dực.
Hồi còn học, tôi Cố Dực chẳng phải không có giao tiếp, nhưng số câu nói với nhau chắc không quá mười.
Vậy nên chẳng ngờ được, sau khi tốt nghiệp mỗi người một ngả, tôi lại một sự cố bất ngờ mà kết hôn chớp nhoáng.
Tính đến hôm nay, đã ba năm kể ngày tôi thành vợ chồng.
chỉ mới hai tháng trước, tôi vừa nhận được giấy ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân y như… lớp đó.
Thật ra lúc tôi đồng ý lời mời tham dự lớp, tôi không nghĩ sẽ lại Cố Dực.
Dù sao thì hồi đại học, anh ta vốn nổi tiếng là kiểu “cao lãnh như hoa tuyết đầu núi”.
Anh ta lúc nào cũng như một kẻ bước đi tách biệt với giới, không dám tùy tiện tiếp cận.
Không chỉ tôi, mà chẳng nghĩ Cố Dực sẽ tham gia lớp cả.
khi anh đẩy cửa bước , mỉm cười xin lỗi người đến muộn, cả giới như đi.
Tôi ngồi nép trong góc, lẽ nhìn bóng dáng anh ta đang điềm nhiên chào hỏi, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Sao anh lại đến lớp?
Anh định xây dựng hình tượng mới trong năm mới như tôi à?
Những người khác cũng bất ngờ như tôi, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh .
Họ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vây quanh lấy anh.
Phản ứng náo nhiệt khi “nam học ” chịu xuất giữa đám đông còn dữ dội hơn tôi tưởng.
Cũng tốt, sự náo nhiệt đó giúp tôi càng dễ dàng thu mình lại.
Dù sao… tôi vẫn chưa sẵn sàng để lại chồng ngay sau khi vừa ly hôn.
Cố Dực vây quanh, rồi tiện tay chọn đại một chỗ ngồi.
Tôi ôm ly nước nho, nhấp từng ngụm nhỏ, tự rút mình góc tối.
Cố Dực đến thật muộn.
Bây cũng đã gần nửa đêm, buổi lớp sắp kết thúc rồi.
Tôi âm thầm canh thời gian trong đầu, chỉ chờ lúc thích hợp sẽ theo dòng người chuồn đi, tuyệt đối không để Cố Dực phát .
Nhưng luật Murphy nói sao ấy nhỉ?
Sợ cái gì là cái đó.
Dù đã cố thu mình góc khuất sự xuất của Cố Dực, nhưng bao cũng không lớn lắm, nội dung trò của họ vẫn lọt thẳng tai tôi.
Tôi thấy có người trêu chọc Cố Dực:
“Nam học này, có muốn bọn tôi giới thiệu gái không?”
2
Hình như Cố Dực khẽ bật cười, tôi không kìm được mà tập trung anh ta trả lời nào.
Nhưng điều bất ngờ lại đến quá nhanh.
Ngay khi tôi được chữ “tôi” vừa thốt ra miệng anh, dạ dày tôi liền cuộn lên dữ dội.
Không kịp chuẩn gì, tôi bật dậy, giữa ánh nhìn ngỡ ngàng của cả nhóm, bịt miệng lao thẳng nhà vệ sinh.
Tôi vịn lấy bồn rửa nôn khan một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra kỳ kinh gần nhất đã là… hai tháng trước.
Hôm trước ngày đi lấy giấy ly hôn với Cố Dực, anh ta như biến thành người khác, cố chấp ngang ngược.
Nhưng hôm đó tôi có dùng biện pháp bảo vệ, nên tôi cũng không mấy để tâm.
Sau đó tôi bận bịu xử lý ly hôn, dọn nhà, đổi việc, lo đủ thứ , nên chẳng để ý đến tình trạng cơ thể.
Lẽ nào chỉ một lần… mà trúng số thật rồi?!
Tay phải tôi vô thức đặt lên bụng dưới, ngẩn người nhìn hình ảnh mình trong gương.
Chẳng trách gần đây tôi hay buồn ngủ, ăn uống cũng chẳng thấy ngon miệng…
Nếu thật sự có thai, đứa trẻ này… tôi phải làm sao mới đúng?
Tôi gắng đè nén hoảng loạn trong lòng, rửa mặt, chỉnh lại sắc rồi đi ra ngoài.
Tất cả ánh mắt trong đều đổ dồn về phía tôi.
Bao gồm cả Cố Dực.
thì tôi có muốn giả vờ mình không tồn tại cũng chẳng được nữa rồi.
Đón lấy những ánh nhìn lo lắng, tôi khẽ mỉm cười với cả nhóm:
“Uống nhiều nên khó chịu một , người cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi.”
Lớp trưởng còn xác nhận vài lần xem tôi có ổn không, tôi phải khẳng định đến lần thứ ba rằng nôn xong rồi thì thấy khỏe hơn nhiều, anh ta mới chịu mang ly nước nho đi quay lại nhập hội trò .
là trước mặt tôi, đến cả nước trái cây cũng không còn.
Tôi bất lực thở dài, cố gắng phớt lờ ánh nhìn như thiêu đốt của Cố Dực, rót cho mình ly nước ấm.
Chỉ trong chốc lát, Cố Dực đã hòa nhập rất tốt với cả nhóm.
Tôi là người sống anh ba năm, hơn hết hiểu rõ điều này.
Cố Dực đúng là cao lãnh, nhưng một khi anh muốn bắt với , thì có thể khiến người ta thấy dễ chịu hơn bất kỳ khác.
Giống như bây , mấy cậu vây quanh anh, vừa cười vừa vỗ vai anh đầy thân thiết.
“Sao nam , thật sự không cần gái à? Cậu định sống độc thân cả đời đấy à?”
Cố Dực bật cười, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người tôi.
Tôi cụp mi, khẽ thổi nguội ly trà nóng.
Tôi anh chậm rãi nói:
“Không cần đâu, vợ tôi đang nghén rồi, mấy lời đó sẽ ghen đấy.”
3
Câu nói của Cố Dực vừa dứt, cả chợt yên kỳ lạ trong hai giây.
Rồi hai giây sau, cả nổ tung.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán, liền bắt đôi mắt sâu thẳm không đáy của Cố Dực.
Khóe môi anh còn vương một nụ cười mờ nhạt, điềm nhiên ứng phó với những lời trêu chọc ánh nhìn sững sờ xung quanh.
Tôi chợt bối rối, ngón tay đang cầm ly khẽ run lên, làm nước trà đổ xuống váy.
Dòng trà còn âm ấm mạnh mẽ kéo tôi ra khỏi cơn hỗn loạn trong đầu.
Tôi lập tức bật dậy, luống cuống lấy khăn giấy lau đi vết nước.
Lớp trưởng nhanh chóng bước tới, lo lắng giúp tôi dựng lại ly nước.
“Cậu không sao chứ? Có bỏng không?”
“Không…” Tôi mở miệng nhẹ nhàng, mới phát giọng mình có run rẩy.
Tôi vội ho nhẹ mấy tiếng, cố ra vẻ bình tĩnh:
“Không sao đâu, hôm nay tăng ca mệt thôi.”
Tôi dùng giấy lau qua người, ngón tay vô thức vò chặt tờ khăn, khẽ mỉm cười xin lỗi người:
“Xin lỗi nhé, hôm nay mình không được khỏe lắm, xin phép về trước. người ăn chơi vui vẻ, có dịp mình sẽ lại sau.”
Nói xong, tôi cũng chẳng buồn chào từng người, chỉ cúi đầu vội vã rời khỏi , tiện tay xách luôn chiếc túi mình mang theo.
Mãi đến khi bước ra khỏi khách sạn, làn gió đêm se lạnh lướt qua má nóng ran, tôi mới thấy bình tĩnh lại đôi .
Tối nay, lúc Cố Dực bất ngờ xuất ở buổi lớp, thứ đã đi chệch hướng.
Tôi nghi là mình đang nghén, Cố Dực thì công khai thừa nhận mình đã kết hôn, còn ánh mắt anh nhìn tôi…
Tôi đứng ngẩn ngơ bên lề , vô thức đặt tay lên bụng dưới.
tôi vẫn chưa chắc liệu trong cơ thể mình có thực sự tồn tại một sinh mệnh mới hay không.
Nhưng tận sâu trong lòng, lại không thể chối bỏ giác mong đợi âm ỉ dâng lên.
Tôi đứng yên bên lề , đầu óc lúc thì như nghĩ rất nhiều, lúc lại thấy trống rỗng chẳng nghĩ được gì.
Không biết qua bao lâu, phía sau tôi chợt vang lên tiếng bước chân đều đặn.
Tôi theo bản năng quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt trầm của Cố Dực.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhìn lại trông cũng giống như tôi – rời buổi tiệc sớm.
Tôi há miệng, ngơ ngác nhìn anh.
Nhưng đến khi anh bước nhanh đến đứng ngay trước mặt tôi, tôi vẫn không nghĩ ra được lời nào để nói.
Cố Dực cụp mắt, gương mặt tuấn tú đã không còn nụ cười khách sáo như trong tiệc, mà trở lại dáng vẻ anh chồng quen thuộc với tôi.
tôi đứng đối diện nhau bên vệ , thoáng chốc chẳng lên tiếng phá tan bầu không khí im .
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi tôi sắp không chịu nổi sự im này nữa, Cố Dực cuối cũng mở lời.
Anh dường như bất lực thở dài một , tiện tay lấy túi áo ra một chùm chìa khóa xe, ánh mắt bình thản nhìn tôi:
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
4
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, khẽ lắc đầu chối ngay:
“Không cần đâu, em gọi xe về được rồi.”
Bước chân Cố Dực đang định tiến lên lập tức dừng lại.
Anh dường như không quen với việc tôi chối, mím môi như ngạc nhiên.
Tôi siết chặt dây túi trên vai, cúi đầu tránh nhìn mắt anh.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi Cố Dực có dịp liên hệ lại một vài .
Xét theo một khía cạnh nào đó, anh là ân nhân của tôi, vậy sau khi kết hôn, tôi luôn nhún nhường anh trong hầu hết việc.
Cố Dực là một luật sư, công việc rất bận.
Sau khi cưới, thời gian tôi ở bên nhau không nhiều, kể cả lúc ly hôn, anh cũng chỉ ký tên rồi đi thẳng.
Nghĩ lại, tôi càng thấy hành động tối nay của anh thật kỳ lạ.
Cố Dực dường như vẫn đang nhìn tôi, tôi không ngẩng lên nên không rõ anh đang nghĩ gì.
Tôi khẽ hít một , ép mình đè nén xúc phức tạp, cúi mắt nói nhỏ:
“Nếu không có gì thì em đi trước. Anh uống rượu rồi, đừng lái xe nữa, thuê tài xế đi.”
Nói xong, tôi cũng không định liếc nhìn anh thêm, xoay người đi đến phía trước gọi xe.
Nhưng Cố Dực đột ngột giữ lấy tay tôi.
Tôi lập tức dừng bước, giác như tim mình lỡ một nhịp.
Giọng anh khàn khàn, theo làn gió đêm len tai tôi.
Không biết có phải sự ấm áp của đêm xuân làm ảnh hưởng, mà tôi dường như thấy một tia dịu dàng trong giọng nói ấy.
“Hôm nay anh không uống rượu. Anh uống nước nho, giống ly của em.”
Tôi ngẩn ra một , không ngờ đến đó mà anh cũng để ý.
Cố Dực vẫn nắm chặt tay tôi, chưa buông.
Tôi không nhịn được quay lại nhìn anh, không ngờ lại thấy vẻ mặt bối rối hiếm có trên khuôn mặt ấy.
Dường như anh đang cân nhắc lời nói, người từng hùng biện sắc sảo trước tòa lại do dự không biết nên mở lời hay không.
Tôi nhìn gương mặt quen thuộc ấy, càng thấy hôm nay anh thật khác lạ.
Cứ như… để lộ một phần chân thật mà tôi chưa từng thấy.
Nếu phải truy nguyên do… thì e rằng không thể tách rời khỏi đứa bé trong bụng tôi.
Không hiểu sao, tôi lại bất giác muốn nhìn thấy dáng vẻ khác biệt này của chồng .
Ý nghĩ đó xuất bất ngờ, đến mức khi tôi còn chưa kịp làm rõ tâm trạng của mình thì đã khiến tôi khựng lại.
Cố Dực khẽ siết chặt tay tôi thêm nữa.
Sau một hồi bối rối, cuối anh cũng chỉ nhẹ giọng nói một câu:
“Cẩm Cẩm, để anh đưa em về nhà.”