Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Không biết có phải tôi nghĩ nhiều hay không, mà dường như… tôi nghe được một tia van xin trong giọng anh.
Tôi khẽ mím môi, còn đang do dự không biết mở lời thế nào, thì anh lại nói thêm một câu:
“Chỗ này có thể nhìn thấy từ phòng bao lầu, nếu ta giằng co quá lâu, chắc chắn họ nghi ngờ.”
Cố Dực nói trúng ngay điều khiến tôi băn khoăn.
Tôi khẽ vén tóc, mượn động tác ấy để che đi ánh mắt rối rắm trong lòng.
Cố Dực vẫn là Cố Dực – người luôn trầm tĩnh, điềm đạm, không bao giờ để cảm xúc lung lay.
Thế mà vừa rồi tôi lại cho rằng anh đang yếu đuối cầu xin… Nghĩ lại buồn cười.
Anh vẫn buông tay, chỉ yên lặng nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi cuối vẫn bại dưới ánh mắt ấy, lực thở dài:
“Buông em ra đi, phiền anh đưa em về nhà .”
Nghe xong, cơ thể Cố Dực rõ ràng thả lỏng đi hẳn.
Tôi lặng lẽ đi theo anh xuống bãi đỗ xe, rất nhanh đã thấy chiếc SUV quen thuộc.
Cố Dực mở ghế phụ cho tôi.
Tôi leo lên một cách thuần thục, rồi ngờ nhận ra – ghế vẫn còn những món đồ tôi từng để lại.
Chiếc túi thơm tôi xin núi về cầu bình an cho anh, vài món đồ lặt vặt phòng khi dùng… vẫn nằm nguyên chỗ cũ.
Cố Dực ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Tôi cài dây an toàn, cắn môi cố nhịn không hỏi anh — rốt là có ý gì.
Đã ly rồi, sao vẫn giữ lại những dấu vết sinh hoạt của vợ cũ?
Anh như … đến mức tôi còn suýt tin cuốn sổ ly nhà là giả.
Cố Dực không hỏi địa chỉ, nhưng lại lái xe thẳng hướng về nhà tôi một cách xác.
Tôi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy thiết phải truy hỏi.
Nhìn dạng hiện tại của anh… bảo tôi rằng ly đó chỉ là một giấc mơ thôi, chắc tôi cũng tạm tin vài phần.
Tôi dứt khoát không nhìn vào những thứ quen thuộc kia , chống cằm lặng lẽ ngó ra ngoài sổ.
6
Khi nãy còn bên lề đường, trông Cố Dực như có rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng ngồi vào xe rồi, anh lại mím môi không nói một lời.
Nhìn quãng đường phía trước vẫn còn khá xa, tôi bắt đầu không trụ nổi , mí mắt dưới gần như sắp dính vào nhau.
Ngay lúc tôi gần chìm vào cơn buồn ngủ, Cố Dực – người đã im lặng suốt từ đầu đến giờ – cuối cũng mở miệng.
Giọng anh khàn khàn vì khô, nhưng câu nói ấy lại khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức.
“Em… có phải đang mang thai không?”
Tôi khựng lại, trợn tròn mắt, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Cố Dực vẫn không quay sang, chỉ chăm chú nhìn con đường phía trước.
Không khí trong xe chợt trở nặng nề kỳ lạ.
Trong im lặng đó, đầu óc tôi xoay nhanh chóng, cố suy nghĩ xem đối diện thế nào với chuyện này.
Bàn tay đang nắm vô lăng của anh cũng siết lại rõ ràng.
Mãi một lúc sau, anh mới gằn từng chữ:
“Nếu em mang thai, anh có trách nhiệm. Em gì, anh cũng đáp ứng.”
Tôi theo phản xạ đặt tay lên bụng, nghe lời anh nói nghiêm túc đến , chỉ đành cười khổ:
“Em cũng chắc có thai . Có khi chỉ là đau dạ dày thôi.”
Tôi ngừng lại, cố tỏ ra nhẹ nhõm:
“Dù sao mình cũng ly rồi, nếu có con, anh cũng không căng thẳng đâu. Anh muốn chu cấp thì đưa tượng trưng một ít, không muốn thì em cũng chẳng kiện cáo gì.”
Tôi cố tình nói như thể chuyện rất đơn giản, nhưng Cố Dực lại không trả lời.
ngờ, anh đánh lái mạnh sang bên, xe dừng lại gọn gàng bên lề.
Tôi nghe thấy thở dốc của anh, hơi chột dạ nhìn ngực anh phập phồng rõ rệt.
Rõ ràng là anh đang giận.
Nhưng tôi lại chẳng rõ anh giận vì điều gì.
Vì tôi bảo anh chu cấp tiền nuôi con?
Hay vì… anh không muốn có đứa bé này?
Cố Dực mở tủ lạnh trong xe, lấy ra một chai nước, không nhìn nhãn, vặn nắp rồi nốc cạn.
Chai nước lạnh đó dường như khiến anh bình tĩnh lại.
Sau khi uống hết, anh khôi phục lại vẻ trầm ổn ban đầu.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ khởi động xe, tiếp tục lái như có chuyện gì xảy ra.
Tôi lén quan sát anh, thấy anh có vẻ đã dịu xuống, liền cẩn thận mở lời:
“Chuyện đó… nếu anh không muốn có đứa bé này, thì em cũng có thể bỏ, bọn mình… có thể thương lượng.”
Tôi vừa dứt lời, liền nghe thấy nắm tay siết chặt “rắc” một cái.
Lần này anh không dừng xe, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng – anh còn tức giận hơn trước.
Tôi thức thời ngậm miệng, không dám chọc vào giới hạn của Cố Dực .
Anh xưa nay vẫn thế.
Tôi không nhìn thấu, cũng không hiểu được.
Ba năm kết , tôi cũng chẳng cảm thấy mình hiểu anh hơn hồi còn học là bao.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng biết rốt anh đang giận vì điều gì.
Hơi thở của anh trở gấp gáp hơn.
Thế nhưng, xe vẫn chạy cực kỳ êm ái, không khiến tôi thấy cứ khó chịu nào.
Anh im lặng rất lâu, còn tôi cũng chẳng dám mở lời.
tôi cứ thế lặng thinh cho đến khi xe dừng dưới khu nhà tôi.
Tôi tháo dây an toàn, ngoan ngoãn cảm ơn anh một câu rồi chuẩn bị mở xuống xe.
Nhưng ngay lúc tôi bước xuống, định đóng lại, Cố Dực bỗng cất .
Giọng nói anh như kìm nén, gần như nghiến răng nghiến lợi:
“Sáng mai anh đến đón em đi bệnh viện. Có chuyện gì thì cũng phải chắc chắn đã có thai hay rồi mới nói tiếp.”
Tôi khựng lại, đến khi định thần muốn từ chối, thì anh đã nghiêng người sang, dứt khoát đóng sầm xe lại.
Sau đó, tôi chỉ kịp thấy xe Cố Dực lao vút đi trong màn đêm, bỏ lại tôi ngẩn ngơ tại chỗ, miệng còn kịp nói nửa lời.
7
Mãi đến khi bóng xe khuất hẳn trong đêm, chẳng còn nghe thấy động cơ , tôi mới dần thu lại biểu cảm ngơ ngác gương mặt.
Đầu óc rối tung như mớ bòng bong.
Tôi thất thần bước lên nhà.
Cởi đồ, tắm rửa một cách máy móc, cho đến khi nằm xuống giường, ánh mắt vô thức lướt qua đầu giường — nơi đặt một tấm ảnh dưới bầu trời đầy sao.
Tôi dừng chân, sững người nhìn chằm chằm vào tấm ảnh ấy.
Đó là tấm ảnh năm thứ hai sau khi tôi kết , lúc đi du lịch nhau.
Nghĩ lại thì, vài lần hiếm hoi tôi tiếp xúc với Cố Dực hồi đại học, đều liên quan đến… ảnh.
…
Tôi Cố Dực là bạn học lớp đại học.
Tức là tôi cũng học chuyên ngành luật.
Nhưng so với Cố Dực — người trẻ nhất cả nước đạt chứng chỉ luật sư cấp cao — thì việc tôi học luật hoàn toàn là vì bố mẹ định hướng sẵn.
Bố tôi là luật sư.
Từ nhỏ, ông mẹ đã vạch sẵn con đường tương lai cho tôi:
Giáo viên, bác sĩ, luật sư.
Trong ba nghề đó, tôi chẳng hứng thú với cái nào.
Thế là tôi chọn đại nghề giống bố — luật.
Từng bước, không nhanh không chậm, tôi thi đỗ vào đại học luật quy thủ đô.
Trước đại học, tôi chẳng có đam mê gì đặc biệt.
Tôi tưởng tượng, quãng đời đại học của mình cũng xoay quanh: học, thi, lấy chứng chỉ.
Ai cũng nói tỷ lệ thất nghiệp của nghề luật là 99%, mà trong đó, 90% là xác định sẵn ngay từ lúc chọn ngành.
Cũng may, tôi chẳng mang theo giấc mộng “ nghĩa nhân gian” nào.
Đối với nghề luật, tôi chỉ nghĩ: được thì , không thì thôi.
Nhưng rồi, một lần tình cờ, tôi tham gia câu lạc ảnh trường.
Từ đó, tôi bắt đầu say mê ảnh như trúng bùa.
Tôi thích cảm giác ghi lại cảnh đẹp trong tầm mắt.
Thích hơn là khi phát hiện những thứ hoàn hảo lại lấp lánh dưới ống kính của mình.
Giống như tôi luôn khao khát có ai đó đến cứu rỗi mình.
Cứu tôi khỏi nghề nghiệp mình không thích, khỏi đời mình không muốn.
Nhưng chẳng có ai đến cả.
Tôi hiểu rất rõ yếu đuối trong tính cách mình, cũng biết rõ… mình không đủ can đảm phản kháng.
tôi càng dồn tâm trí vào hoạt động câu lạc , dốc lòng vào ảnh.
lần đầu tiên tôi trò chuyện với Cố Dực — là lúc anh chẳng hiểu vì sao lại đồng ý… ảnh cho tôi.
8
Hồi đó, câu lạc ảnh của tôi chuẩn bị tham gia một thi ảnh quốc tế.
Không ngờ người được chọn ban đầu – một đàn em trong trường – lại đột ngột bị viêm dạ dày cấp tính, chẳng còn cách nào khác, hội trưởng đành phải chạy đôn chạy đáo cầu cứu khắp nơi, mong kéo thêm được ai đó về “chữa cháy”.
Không ai ngờ được, người đến giúp cuối … lại là Cố Dực.
Tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc anh đẩy phòng sinh hoạt câu lạc ra, lạnh nhạt nói mình là người đến thay, cả phòng như nổ tung vì ngờ.
Hội trưởng suýt rơi máy ảnh đang cầm tay.
Những người khác thì hoặc mừng rỡ, hoặc ngơ ngác, ai nấy đều không giấu nổi vẻ sửng sốt mặt.
Tôi bật cười, vỗ vai anh hội trưởng – một đàn anh năm ba – đang sững sờ không nói lời.
Anh ấy cuối cũng hoàn hồn, vội vã mời Cố Dực vào.
Chẳng ai biết tại sao một “đóa hoa cao ngạo nơi đỉnh núi” như Cố Dực lại đồng ý người giúp.
Nhưng nói thì, anh sở hữu ngoại hình xuất , dáng người cao ráo, khí chất lạnh lùng quý phái – quả thực là người lý tưởng mà tôi không dám mơ tới.
Thế là, trong nỗi lo anh đổi ý của hội trưởng, Cố Dực rất nhanh được đưa đi thay trang phục trang điểm.
Tôi là ảnh cho buổi hôm ấy.
Sau khi nhanh chóng trao đổi với anh về phong cách thể hiện, tôi liền tập trung vào công việc.
Điều ngờ là, tuy ngày thường Cố Dực lạnh nhạt, nhưng khi trước ống kính lại cực kỳ có “thần thái”.
Buổi hôm ấy suôn sẻ đến khó tin, lần đầu tiên tôi gặp một người thể hiện tốt như , vừa phấn khích vừa mải mê việc, đến mức không kịp nói với anh thêm vài câu.
Kết thúc buổi , Cố Dực đi thay đồ tẩy trang.
Còn tôi thì không kìm được, vội rút thẻ nhớ khỏi máy ảnh, cắm vào máy tính bắt đầu chọn ảnh.
Mọi người khác đều bận dọn dẹp hậu trường.
Tôi chăm chú xem ảnh đến mức không biết từ bao giờ có người sau lưng mình.
Rõ ràng đáng lý anh đã rời đi, nhưng Cố Dực chẳng biết từ lúc nào đã sau tôi, lặng lẽ không lên .
Mãi cho đến khi tôi gần xem xong toàn ảnh, anh mới đột nhiên hỏi:
“Em thích ảnh lắm à?”
Tôi giật bắn cả người, hoàn toàn không biết phía sau có người.
Quay đầu lại, tôi thấy ánh mắt đen nhánh của Cố Dực mang theo chút ấm áp lặng lẽ, đang nhìn tôi chăm chú.
Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh khoảng cách gần như .
Dù là vì danh “nam thần đại học” của anh, hay vì khuôn mặt quá điển trai kia, tôi đều không tránh được cảm giác bối rối nóng bừng.
Tôi khẽ cúi đầu, cười ngại ngùng, giọng nhỏ đến mức mình còn thấy nhẹ:
“Vâng, em rất thích.”
Tôi cũng không biết Cố Dực có nghe rõ hay không.
Anh không tiếp tục đề tài đó, chỉ khách sáo cảm ơn buổi hôm nay rồi vội vàng rời đi.
Đó là một trong số ít lần tôi Cố Dực từng có tiếp xúc ngoài học tập đại học.
Khi ấy tôi không thể ngờ, có một ngày mình trở thành người thân mật nhất với anh.