Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

26

Tối đó, mẹ tôi ngồi bên ghế sofa, lặng lẽ nhìn xuống dưới lầu.

Một lúc sau, bà chợt giật mình kêu lên:

“Ơ kìa, người kia… là Tiểu Dực phải không con?”

Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn theo ánh mắt của mẹ.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một bóng người quen thuộc đang đứng dưới khu nhà.

Cố Dực mặc áo khoác sẫm màu, tay cầm một túi gì đó, lặng lẽ đứng dưới tòa chung cư.

Tôi khẽ nhíu mày, tim bất giác đập lỡ một nhịp.

Mẹ tôi đã đứng lên từ lúc nào, nhìn tôi đầy ẩn ý:

“Không phải con nói mấy Tiểu Dực bận sao? Vậy mà còn tới tận đây…”

Tôi nhìn xuống dưới, bối rối khó tả.

Cố Dực… sao lại biết tôi ở đây?

Anh tới làm gì?

Tôi vẫn còn đang do dự thì chuông cửa bất vang lên.

Tiếng “ting tong” vang vọng trong hành lang tĩnh lặng, khiến tim tôi cũng khẽ run lên một chút.

Mẹ tôi ý tứ , lặng lẽ đi vào bếp, để lại một mình tôi đứng cửa.

Tôi đi tới, nhìn qua mắt mèo.

Quả nhiên, là anh.

Cố Dực ngẩng đầu nhìn camera chuông cửa, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn vào ống kính.

Tôi nhìn vào anh…

Rất sau đó, mới đưa tay mở khóa.

Cửa hé ra, mùi hương quen thuộc từ người anh chậm rãi len vào tôi.

Cố Dực đứng đó, ánh mắt vừa nghiêm túc, vừa dịu dàng:

“Anh mang canh tới cho em.”

Ánh mắt tôi chợt mềm đi.

Trái tim… cũng theo đó mà mềm theo.

Tôi nghe xong thì ngẩn người, theo phản xạ mở cửa sổ nhìn xuống dưới.

Cố Dực mặc một chiếc áo khoác mỏng, lặng lẽ đứng dưới ánh đèn đường, ánh mắt hướng về phía tôi.

Tôi bất đối mắt với anh, thân thể Cố Dực khựng lại, giây tiếp theo lại quay người rời đi.

“Cố Dực, đợi đã!” Tôi theo bản năng gọi anh một tiếng, lập tức thấy bước chân anh cứng đờ, ngượng ngập đứng lại tại chỗ.

Tôi vội chào mẹ một câu rồi hấp tấp chạy xuống lầu.

Khi tôi chạy đến nơi, Cố Dực vẫn đứng ở đó.

Khuôn vốn không cảm xúc của anh khẽ nhíu lại khi nhìn thấy tôi thở dốc.

Tôi thấy anh dường như bước tới, nhưng không hiểu sao cuối vẫn dừng lại.

“Em đi chậm một chút, chú ý cơ thể.”

Anh đứng nguyên tại chỗ, giọng nói mang theo lo lắng nhìn tôi.

Tôi không nghe lời anh, bước nhanh đến .

Không Cố Dực lại theo phản xạ lùi một bước, khiến nỗi tủi thân trong tôi bất chợt dâng lên.

“Anh lùi cái gì, chẳng lẽ không muốn lại em đến vậy sao?”

Cố Dực mấp máy môi, luống cuống giải :

“Không phải, anh không có.”

Anh cụp mắt xuống, giọng nói mang theo do dự:

“Anh là… sợ bản thân quấn lấy em quá chặt, khiến em thấy phiền chán.”

Tôi sững lại, ngơ ngác nhìn anh.

Chính lúc này tôi mới chợt ra, sắc Cố Dực trông thật khó coi.

Mới mấy ngày không gặp, quầng thâm dưới mắt anh như nuốt trọn hốc mắt.

Tôi nhíu mày, theo phản xạ hỏi:

“Mấy ngày anh ngủ mấy tiếng?”

Cố Dực mấp máy môi, ánh mắt chất vấn của tôi, nhỏ giọng đáp:

“Bảy, tám tiếng gì đó…”

Tôi nghe xong vừa buồn vừa tức giận.

Những lời mắng đến bên miệng lại bị kìm lại, nghĩ chắc mọi chuyện xảy ra đều do tôi, cũng không đành nói nặng.

Tôi uất ức nhìn anh.

Thân hình cao lớn của Cố Dực đứng cách tôi hai mét, trông thật đơn độc và đáng thương.

Tôi không biết làm gì bây , đành nhanh chóng cắt ngang, đi thẳng vào vấn đề:

“Cố Dực, năm kết , rốt cuộc anh đối với em là vì trách nhiệm, hay là vì ?”

Mấy ngày tôi ở nhà mẹ, đã nghiêm túc suy nghĩ lại chính mình trong suốt những năm qua.

Tự ti, nhạy cảm, yếu đuối, hèn nhát.

Những từ ngữ ấy như gom lại thành con người tôi bấy , đến nỗi ngay một câu hỏi cũng không dám mở lời.

đây đọc tiểu thuyết, tôi từng thấy nam nữ chính không chịu nói thật với thật ngốc.

nhưng đến lượt mình, tôi mới ra để nói ra những lời đó cần nhiêu dũng khí.

Tôi thừa , tôi yếu đuối, tôi sợ hãi.

Nếu không nhờ đứa trẻ này đến bất , có lẽ đời này tôi cũng sẽ không còn liên hệ gì với Cố Dực .

Nhưng bây , tôi muốn thử bước về phía một lần.

Trong quãng thời gian này, những thay đổi của Cố Dực – những cảm xúc đây anh luôn giấu kín, đều thành thật đặt tôi, tất tôi đều nhìn thấy rõ.

Nếu như Cố Dực đã lựa chọn cố gắng một lần cho mối quan hệ này, thì tôi cũng muốn dũng cảm thử một lần.

Tôi siết chặt nắm tay, cứng đầu nhìn thẳng vào anh, chờ đợi câu trả lời mà tôi đã mong suốt năm .

27

Cố Dực sững sờ nhìn tôi.

Dường như anh cứng đờ mất vài giây, bộ não thiên tài ấy phải khó khăn lắm mới phân tích hàm ý trong câu hỏi của tôi.

chốc lát sau, trong mắt anh như bùng lên một tia hy vọng.

Anh nhìn tôi, giọng run run, nói như thốt lên:

! Anh em, không phải vì trách nhiệm gì !”

Tôi có thể cảm cảm xúc của Cố Dực đang chực trào ra khỏi lồng ngực.

Anh siết chặt nắm tay, cố gắng khiến giọng nói mình nghe có vẻ bình tĩnh và tự nhiên.

“Có thể em không tin… thật ra hồi anh tốt nghiệp đại học, anh tỏ tình với em.

Nhưng khi đó anh vô tình nghe thấy Tống An An hỏi em kiểu người như nào, em nói…”

Anh khẽ hít một hơi, như thể không nỡ nói ra đáp án ấy.

Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, thay anh tiếp lời:

“Em nói em không biết, nhưng chắc chắn sẽ không phải kiểu như Cố Dực.”

Cố Dực ngẩng đầu lên, ánh mắt anh trông thật đáng thương.

Đôi mắt anh sâu hơn người bình thường một chút, tôi vẫn luôn cảm thấy đôi mắt đó như có ánh kim cương đen lấp lánh.

nhưng phút này, ánh sáng ấy lại đầy ắp tủi thân và đau .

Thân hình cao lớn của anh đứng đó thật lẻ loi, trông chẳng khác nào một chú chó to bị chủ vứt bỏ.

Tôi thở dài bất đắc dĩ, day day ấn đường.

“Chắc chắn là anh chưa nghe thấy câu sau em nói.”

Cố Dực ngẩn ra: “Là gì?”

Tôi nhìn anh, vừa bất lực vừa đắng chát:

“Em nói, kiểu như Cố Dực quá xuất sắc, nếu ở bên anh em nhất sẽ yêu anh rất nhanh.

Nhưng em lại không đủ tự tin rằng anh cũng sẽ yêu em, chi bằng đừng anh ngay từ đầu.”

Tôi nhìn gương hoang mang của Cố Dực, khẽ cong môi mỉm .

“Thực tế chứng minh… em thật quá hiểu bản thân mình.”

Tôi giả vờ lắc đầu tiếc nuối, sau đó nhìn anh – trong ánh mắt vẫn còn ngơ ngác ấy – tôi dang hai tay ra, nở nụ :

“Cố Dực, nếu anh cũng em, thì hãy ôm em đi.”

“Ngay bây , em không muốn chờ thêm giây nào .”

Vừa dứt lời, tôi đã rơi vào một vòng tay ấm áp, mạnh mẽ.

Hơi thở quen thuộc của anh bọc lấy tôi từ bốn phương tám hướng.

Tôi cảm giác như có giọt nước rơi xuống đầu mình.

Tiếng nghẹn ngào đè nén trong lồng ngực anh truyền đến tai tôi, khiến tôi cũng không nhịn mà siết chặt tay ôm lấy anh.

28

ấy, tôi và Cố Dực ôm rất , mãi đến khi hai bình tĩnh lại.

Tôi kiên quyết dắt anh về nhà mẹ, ép anh phải đi ngủ, tuyệt đối không cho anh lái xe về trong tình trạng mệt mỏi.

Tối đó, Cố Dực ôm tôi ngủ.

Anh ngủ rất say, nhưng dường như vẫn nhớ đến đứa bé trong bụng tôi, ôm tôi rất nhẹ nhàng.

Tôi gối đầu trên ngực anh, lặng lẽ đặt tay lên bụng mình, âm thầm nói một câu cảm ơn với đứa trẻ chưa thành hình kia.

Đứa trẻ này thực sự rất hiểu chuyện.

Tôi hầu như không có phản ứng gì trong thai kỳ, quan trọng hơn, con đã cho tôi và Cố Dực một cơ hội để ra thêm một lần .

Sáng sau, Cố Dực thức dậy rồi lại ôm tôi lăn lộn trên giường một lúc .

Cuối anh miễn cưỡng dậy, lập tức đưa tôi đến công ty.

Lúc này tôi mới biết, mấy Cố Dực đã lấy danh nghĩa luật sư đại diện cho tôi, đàm phán với sếp tôi vài lần rồi.

sếp tôi cũng mang theo luật sư đến, nhưng vừa nhìn thấy Cố Dực, đối phương đã lập tức nói thẳng: không đánh lại đâu, tốt nhất hòa giải.

Sếp tôi sắc trắng bệch xen lẫn xanh lè, cuối , khi Cố Dực ám anh ta có thể đào sâu thêm các vi phạm khác trong công ty, ông ta miễn cưỡng ký vào hợp đồng bồi thường.

Tôi một khoản tiền đền bù vượt ngoài mong đợi.

Lập tức kéo Cố Dực đi siêu thị, mua một đống đồ sinh hoạt cá nhân cho anh.

Sau khi hiểu rõ ý đồ của tôi, Cố Dực hiện rõ vẻ vui mừng.

Anh thuận lý thành chương dọn vào nhà tôi, bắt đầu đích thân chăm sóc tôi đang mang thai.

Khi tôi mang thai đến tháng thứ năm, tôi tái , lại lấy về cuốn sổ đỏ.

Tôi cũng đã gỡ bỏ khúc mắc trong , dưới sự cổ vũ của anh, tôi bắt đầu cầm máy ảnh trở lại, chuẩn bị khôi phục giấc mơ dang dở.

Sau này tôi từng hỏi Cố Dực, tại sao sau khi ly rồi lại còn muốn cố gắng thêm một lần .

Cố Dực nói, thật ra ban đầu anh từ từ từng bước “cưa lại” tôi.

Không ba năm trôi qua vẫn không làm , còn bị tôi đệ đơn ly .

là anh đi hỏi bạn bè.

Bạn anh bảo: tự mình đi tìm ấy đi, và dứt khoát nói thẳng – cứ im như thì sớm muộn cũng mất vợ đấy.

Không hiểu sao, nghe đến câu đó tôi lại thấy hơi chột dạ, đưa tay gãi mũi.

Mà cũng nhờ , tôi mới hiểu vì sao sau này Cố Dực lại chịu mở lời nói ra những điều anh vốn rất không giỏi bộc lộ.

Vì anh sợ… không nói thì sẽ mất vợ thật.

29

tôi công khai quan hệ trên vòng bạn bè.

Quả nhiên, nhóm bạn chung đều bùng nổ.

Người đầu tiên gọi cho tôi sau khi biết tin lại là hội trưởng câu lạc bộ thời đại học.

Anh ấy – người mà tôi đã không liên lạc – nói với tôi rằng sau khi ra trường tình cờ mới biết: lần năm đó Cố Dực đến cứu bữa chụp hình hoàn toàn không phải do ai nhờ vả, mà là anh chủ động đề nghị.

Lúc đó hội trưởng còn không hiểu tại sao anh lại đến giúp, nhìn thấy quan hệ giữa tôi mới bừng tỉnh: hóa ra là đi… theo đuổi vợ tương lai.

Tôi có chút ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi Cố Dực thì thầy hướng dẫn cũng gọi đến.

Vừa chúc mừng tôi tái , thầy vừa tươi kể rằng: vụ kiện của mẹ tôi năm đó, chính là Cố Dực chủ động tìm đến thầy, hy vọng thầy thuyết phục tôi.

Sau đó, càng ngày càng nhiều người bạn đến kể tôi nghe những chuyện tôi chưa biết.

Tôi lặng lẽ lắng nghe từng điều một, rồi ngỡ ngàng ra — thì ra lúc tôi còn chẳng hay biết, Cố Dực đã âm thầm bước về phía tôi nhiều đến .

Khi hiểu hết mọi chuyện, tình cảm tôi dành cho Cố Dực càng lúc càng cuồn cuộn.

Có người ngạc nhiên reo lên:

là cậu tán ấy từ lúc ấy rồi à?”

Vậy mà lần này, Cố Dực lại không trả lời tôi.

thấy anh nở nụ đầy tinh nghịch, giả vờ nghiêm túc nói:

“Giữ lại chút bí ẩn, chẳng phải mới lãng mạn sao?”

Tôi nghe xong biết trợn mắt, nhưng cuối vẫn không gặng hỏi thêm .

Khi tôi mang thai tám tháng, lớp trưởng lại tổ chức buổi họp lớp.

Tất nhiên, buổi tụ họp này nếu nói là gặp gỡ bạn cũ thì chi bằng nói là để hóng hớt chuyện tình cảm của tôi và Cố Dực.

tôi hiểu rõ, nhưng vẫn vui vẻ tham dự.

Khi đến phòng tiệc trong khách sạn, mọi người như đã có đầy đủ.

Thấy tôi bụng to dắt tay Cố Dực bước vào, đám đều tròn mắt sửng sốt.

Tôi điềm nhiên chào hỏi, so với lần đầy căng thẳng và dè dặt, lần này tôi cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Bạn thân tôi cũng đến, tôi nói với ấy tôi dự sẽ trở lại với nhiếp ảnh, ấy vừa ngạc nhiên vừa xúc động, vỗ vỗ vai tôi:

“Sớm như vậy rồi! Không uổng đêm mày leo lên tầng thượng tòa Hậu Đức để chụp 365 bức ảnh bầu trời sao khác .”

ấy vừa dứt lời, bạn phòng ký túc xá năm xưa của Cố Dực đột nhiên chen vào kinh ngạc:

“Ơ? Hạ Tử Cầm cũng hay lên tầng thượng à? Cố Dực hồi đó lên sân thượng tòa Hậu Đức học luật lắm, tụi tao còn bảo đúng là tinh thần kiểu đó, không thành công mới lạ!”

Tôi nghe xong bất , một suy nghĩ chợt lóe lên.

Tôi quay ngoắt đầu lại, nhướng mày nhìn Cố Dực.

Anh không đáp, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, khóe môi cong lên.

Khoảnh khắc ấy không cần bất kỳ lời nào, tôi đã thấu hiểu .

Tôi siết chặt tay Cố Dực đặt trên bàn, giữa khung cảnh ồn ào của buổi tiệc, tôi lặng lẽ nhìn .

Năm nhất đại học, tôi mang theo giấc mơ nhỏ bé vừa chớm nở, cố chấp và cứng đầu theo đuổi ánh sao trên đầu mình.

Thì ra, khi tôi lặng lẽ bươn chải đuổi theo ánh sáng mờ ảo đó.

Đã có người đứng ở phía sau tôi từ rồi.

Dõi theo một gái lấp lánh như ánh sao.

Hết —

Tùy chỉnh
Danh sách chương